Vương Tử Lam vốn rất chăm chỉ luyện tập, cho nên Vương Nhất có đủ lòng tin với cô bé.
“Bắt tay bọn nó lại.”
Vương Nhất đứng sau lưng từ tốn nói.
Vương Tử Lam nghe vậy, bộp một phát bắt lấy cánh tay của Tần Tuấn và Lý Tử Hàm.
“Chuyện này…”
“Làm sao có thể chứ?”
Tình huống này làm đám phụ huynh kia chấn động.
Tần Tuấn và Lý Tử Hàm bị bắt cánh tay lại cũng có vẻ bối rối.
Vương Nhất lại lên tiếng: “Đánh bọn nó đi.”
Bốp.
Nắm tay nhỏ của Vương Tử Lam đánh mỗi người một đấm, đánh vào mặt của Tần Tuấn và Lý Tử Hàm.
Máu mũi lập tức phun trào.
Nhưng cơn đau cũng đã khơi dậy sự khát máu của bọn nó.
“Lại dám đánh tao?”
Tần Tuấn và Lý Tử Hàm vô cùng tức giận, lại tiếp tục xông về phía Vương Tử Lam.
“Ngồi xuống, dùng chân đá bọn nó.”
Vương Nhất thản nhiên nói.
Xoẹt.
Vương Tử Lam nhanh nhẹn ngồi thấp xuống, duỗi chân ra.
Bịch.
Tần Tuấn và Lý Tử Hàm lập tức ngã chõng vó, ngã đến nỗi cả người đều là vết thương.
“Oa…”
“Mẹ ơi.”
Tần Tuấn và Lý Tử Hàm đau đến nỗi bật khóc.
Mấy đứa nhỏ khác thì nhìn Vương Tử Lam với vẻ mặt hoảng sợ, ngay cả Tần Tuấn và Lý Tử Hàm còn bị đánh thành như vậy chứ đừng nói chi là bọn nó.
“Tuấn à.”
“Tử Hàm.”
Sắc mặt của mẹ Tần Tuấn và mẹ Lý Tử Hàm lập tức thay đổi, vội vàng ôm lấy con mình.
Đồng thời, ánh mắt của bọn họ trở nên thâm độc mà nhìn Vương Tử Lam.
“Cái đứa con hoang này lại dám đánh con của bọn tao, tao đánh chết mày.”
Bọn họ tức giận đến cực điểm, vung tay về phía Vương Tử Lam.
Bốp.
Nhưng tay còn chưa đến trước mặt Vương Tử Lam thì đã bị một bàn tay khác hất đi.
Thân thể hai người giống như con diều bị đứt dây ngã xuống đất, miệng đều là máu.