Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chẳng biết từ lúc nào Vương Nhất đã đến bên cạnh Vương Tử Lam, lạnh nhạt nhìn bọn họ.

“Đây không phải là do các người đã nói à? Mâu thuẫn giữa trẻ con thì để trẻ con tự mình giải quyết, người lớn lại dám nhúng tay vào, tôi cũng không ngại đánh nhau với các người một trận.”

Mặc dù giọng điệu của Vương Nhất bình thản, nhưng tất cả bọn họ đều cảm nhận được một luồng sát khí ập tới, bọn họ không khỏi run lên.

Suỵt.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh người vây xem hít một hơi lạnh.

Vương Nhất ra tay quá tàn ác.

Đối phương là người vương tộc Yên Đô, thế mà anh lại dám đánh mạnh như vậy.

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm nhìn mẹ của bọn nó bị đánh bay, sợ đến nỗi hoảng loạn một cử động cũng không dám.

Vương Tử Lam thừa cơ đánh ngã bọn nó, tức giận nhìn bọn nó.

“Các cậu có còn dám nói tới ba mẹ tôi, có còn dám nói tôi không hả?”

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm hoảng sợ, liên tục cầu xin tha thứ.

“Không dám, chúng tôi không dám nữa…”

Hồ Vĩnh Như sợ đến đơ người.

Con gái của Vương Nhất lại lợi hại như thế.

Mặc dù có Vương Nhất chỉ đạo vài câu, nhưng nếu như không có bản lĩnh thật sự thì không thể nào đánh bại mấy đứa nhóc này.

Lúc này, Vương Nhất ôm lấy Vương Tử Lam, ánh mắt liếc nhìn tất cả mọi người.

“Nếu như chuyện của bọn trẻ đã được giải quyết, vậy thì cũng đến lượt chúng ta giải quyết với nhau.”

Vương Nhất lạnh nhạt nhìn bọn họ, giọng nói thờ ơ.

“Con cái không có giáo dục là tội của ba mẹ, nếu như con của các người mở miệng một tiếng tiện nhân, một tiếng con hoang, vậy thì điều này đã chứng minh các người sỉ nhục chúng tôi.”

“Tôi muốn tất cả các người phải quỳ xuống và thề rằng từ nay về sau không được sỉ nhục vợ tôi, ngay cả nghĩ cũng đừng có nghĩ.”

Giọng nói của Vương Nhất lanh lảnh như một chiếc chuông to vang vọng.

Đám người lớn vương tộc Yên Đô ngoại trừ chấn kinh ra, trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ.

Bọn họ đều đến từ vương tộc Yên Đô, đi đến đâu cũng được người khác tôn sùng.

Nhưng một tên con rể không được Lý thị thừa nhận lại dám kêu bọn họ quỳ xuống?

“Dám ra lệnh vương tộc Yên Đô chúng tôi quỳ xuống, cậu là người đầu tiên.”

Ba mẹ Tần Tuấn giận quá hóa cười, chỉ vào Vương Nhất rồi quát lên.

Anh ta tên là Tần Chiến, được xem như là một người có địa vị cao trong chi nhánh Tần thị ở Yên Đô, lần này may mắn đi theo Tần Vũ, Tần Hồng Long đến Giang Thành.

Đối với anh ta, Vương Nhất vẫn bình tĩnh như cũ.

“Thật ngại quá, con người tôi có thể không coi trọng cái gì, duy nhất thứ mà tôi không thể không coi trọng đó chính là vợ và con gái tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui