Căn cứ vào khái niệm kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đương nhiên bọn họ đứng cùng một trận tuyến.
Đòn tấn công thất bại, La Văn không hề nhụt chí.
Lúc nãy chỉ là thăm dò thực lực của đối phương, đúng như là hội trưởng đã nói.
Vương Nhất này không phải là người bình thường.
Vương Nhất thả bàn tay đang che mắt Vương Tử Lam, chỉ về phía Hồ Vĩnh Như rồi nói: “Tử Lam, con đi chơi với chị Hồ nha?”
Vương Tử Lam cũng biết là bọn họ gặp phải nguy hiểm, cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy ba thì sao ạ?”
Vương Nhất mỉm cười sờ đầu Vương Tử Lam: “Ba sẽ trở lại ngay thôi.”
“Vậy được ạ, phải nhanh nha…”
Cô bé có hơi không nỡ.
Vương Nhất giao Vương Tử Lam cho Hồ Vĩnh Như: “Chăm sóc con gái giúp tôi.”
Hồ Vĩnh Như gật đầu, sau đó lại nhìn La Văn, cô ta nghiêm túc nói: “Sao anh lại chọc phải Hiệp hội Võ đạo vậy, La Văn đó chính là cao thủ đứng thứ mười trong hiệp hội.”
“Vậy à?”
Vương Nhất kinh ngạc nhìn La Văn.
Không phải là bởi vì sợ hãi, mà là anh thật sự khâm phục những chuyện của Giang Thành.
Cao thủ xuất hiện lại mạnh như thế, vậy thì những cao thủ đang ẩn mình trong góc tối thì sao đây?
“Các thế lực đỉnh tiêm lộ ra ở Giang Thành chỉ có tam đại hào môn, trên thực tế Hiệp hội Võ đạo được xem như là thế lực lớn thứ tư, mười cao thủ đứng đầu hiệp hội mỗi một người đều có thực lực tiêu diệt cả một gia tộc. Anh đánh không lại ông ta đâu, vẫn là nên đến nhà họ Hồ với tôi đi.”
Hồ Vĩnh Như nghiêm túc nói với Vương Nhất.
Vương Nhất khẽ cười: “Tôi còn chưa đến mức phải nhờ nhà họ Hồ các người cứu giúp, đừng nói là người đứng thứ mười, cho dù là người đứng thứ nhất đến đây thì tôi cũng không quan tâm.”
Hồ Vĩnh Như nhìn anh, chắc chắn là cảm thấy anh bị điên rồi.
“Mặc dù tôi và anh không ưa gì nhau, nhưng mà tôi cũng không có ghét anh, mong anh còn sống mà trở về, con bé không thể mất ba.”
Hồ Vĩnh Như nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu rồi nhanh chóng ôm Vương Tử Lam đi khỏi.
“Muốn chạy à?”
Trong mắt La Văn lóe lên một tia sát ý, điên cuồng xông tới.
Bóng dáng Vương Nhất lướt qua, ngăn cản trước mặt La Văn.
Lúc ngước mắt lên, ánh mắt của anh đã sớm trở nên rét lại.
“Tôi nói chứ tôi và Hiệp hội Võ đạo Giang Thành các người không có thù hằn gì với nhau, các người cứ năm lần bảy lượt đến tìm tôi gây phiền phức thì cũng thôi đi, còn muốn ra tay với con gái tôi?”
Câu nói này của Vương Nhất còn chưa dứt, đôi mắt của La Văn đã đỏ ngầu, hận không thể chém Vương Nhất thành trăm mảnh.
“Còn nói là không có thù à? Không phải là cậu đã ức hiếp người trong Hiệp hội Võ đạo chúng tôi ư?”
La Văn lạnh giọng nói, nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống mấy độ.