Tất cả mọi người đều nhìn thấy bắp chân phải của Tần Chiến bị vặn xoắn lại giống như bị khoang bằng máy điện.
Anh ta không khỏi quỳ rạp xuống đất.
Mà lúc này, tay La Văn cũng đã đến gần đầu Vương Nhất.
Mọi người đều lắc đầu, thậm chí còn có người ngoảnh đầu đi không dám chứng kiến cảnh tượng máu me sắp xảy ra.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Vương Nhất quá cứng đầu.
Cho dù có bị La Văn bẻ gãy đầu thì cũng muốn để vương tộc Yên Đô quỳ xuống.
Lần này thì hay rồi.
Người ta chỉ mất thể diện, mà Vương Nhất thì mất cả mạng.
Ngay cả trên mặt La Văn cũng xuất hiện một nụ cười dữ tợn.
“Đi chết đi!”
Bàn tay ông ta hung hăng chợt vào đầu Vương Nhất.
Nhưng lại bắt hụt.
Theo quán tính mạnh mẽ, thiếu chút nữa là ông ta đã ngã xuống đất.
“Cái gì?”
“Chiến thần La Văn lại thất bại?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn cả mắt.
La Văn tay móc tim được mệnh danh là chiến thần lại chụp hụt?
Không thể tin nổi.
Bản thân La Văn cũng khó tin mà nhìn bàn tay mình.
Rõ ràng là lúc nãy ông ta đã chụp vào đầu Vương Nhất.
Vương Nhất ngay trước mặt ông ta, vỏn vẹn chỉ cách mấy bước chân.
Nhưng La Văn lại cảm thấy cả hai cách xa nhau tận chân trời góc biển.
Chẳng lẽ lúc nãy là cái bóng của cậu ta?”
“Tốc độ của cậu ta còn hơn mình?”
Suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến La Văn vô cùng kinh hoàng.
Nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài một giây liền bị La Văn ném đi.
Không có khả năng.
Trên đời này không thể có một ai như vậy xuất hiện.
Cho dù là Hồng Thiên Nhai là hội trưởng hiệp hội võ đạo.
Còn lâu mới đạt đến cấp độ này.
“Con người ai cũng có thất bại, có lẽ là do mình hụt tay mà thôi.”
La Văn tự an ủi mình như thế.