“Chỉ có chín người mà thôi, cậu không thấy ngại khi lấy ra so sánh với tôi à? Cậu mà coi là chiến thần cái gì chứ, tự xưng hả?”
Biểu cảm của La Văn rất hào hứng.
Những người đang vây xem cũng lắc đầu.
Cái gì gọi là nói khoác?
Chính là đây.
Vương Nhất cười cười không giải thích.
Dưới chí tôn đều là sâu bọ.
Trong mắt anh, chỉ có người trên chí tôn mới xứng đáng được gọi là cường giả.
Chín người mà Vương Nhất đã giết đều là cường giả cửu đại chí tôn đến từ các cường quốc phương tây.
Vượt qua bốn đại dương và thực hiện kế hoạch đồ long.
Một mình Vương Nhất đứng trên núi Hằng Sơn tiếp đón.
Một đêm đại chiến, cửu đại chí tôn bỏ mạng, Ẩn chủ nước H thắng trận.
“Đừng có nói nhảm nữa, cho dù cậu có là ông trời, đã giết cháu của tôi thì tôi cũng phải lấy mạng cậu.”
La Văn nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong mắt ông ta, Vương Nhất chỉ là một cái xác.
Ông ta chỉ sai lầm một lần, lần tiếp theo chính là lúc mà đầu và thân Vương Nhất phải lìa xa.
Vương Nhất bình tĩnh nói: “Được thôi, tôi sẽ để cho ông chiêm ngưỡng như thế nào là chiến thần chân chính.”
Vương Nhất đứng yên bất động, một tay thả lỏng đặt ở phía sau, lạnh lùng nhìn La Văn.
La Văn kinh ngạc: “Cậu định làm cái gì?”
Vương Nhất cười khẽ: “Không phải là ông đã nói tôi giết chết cháu trai của ông à, tôi sẽ để cho ông biết rằng cách nói này của ông ngu ngốc tới cỡ nào, bởi vì cường giả chân chính khinh thường việc giết người yếu hơn mình nhiều.”
“Tôi đứng ở đây chấp ông một tay, ông có thể kiên trì đánh một hiệp với tôi không?”
Âm thanh của Vương Nhất vang dội, giống như chiếc chuông ngân vang, màng nhĩ của những người ở đây đều bị chấn động kịch liệt.
Giờ phút này, tầm mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung vào Vương Nhất.
Lời nói của anh quá kiêu căng.
Kiêu căng đến nỗi không hề xem trọng chiến thần La Văn.
Không chỉ đứng yên bất động mà còn chấp La Văn một tay.
Làm như vậy là sỉ nhục La Văn trần trụi.
Sắc mặt La Văn âm trầm, nhìn chằm chằm Vương Nhất.
Trong mắt của ông ta không ngừng có sát khí phun trào.