Trong khoảnh khắc này, ông ta cảm thấy cái chết đang đến gần mình.
Vương Nhất muốn giết ông ta chẳng qua chỉ là chuyện một cái đá.
Nhưng mà một hồi lâu sau, bàn chân đủ để lấy mạng ông ta vẫn chậm chạp chưa rơi xuống.
La Văn không khỏi mở mắt.
Lúc mở mắt ra, ông ta run rẩy toàn thân.
Chỉ nhìn thấy bàn chân của Vương Nhất như dán vào mặt ông ta, cách mặt ông ta chưa tới một cm.
Chỉ cần Vương Nhất đạp xuống một chút nữa thì ông ta sẽ bị dẫm chết tươi.
Khoảnh khắc này, thời gian như đứng im, vương tộc Yên Đô đứng cách đó không xa nhìn đến ngây người, hoàn toàn không thể tin nổi.
Thân thể của bọn họ cũng run rẩy theo.
Bọn họ đã chứng kiến thực lực của Vương Nhất.
Bọn họ nghĩ rằng đây chính là thực lực chân chính của Vương Nhất.
“Cậu… cậu…”
La Văn hoảng sợ nhìn Vương Nhất, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Vương Nhất đứng từ trên cao nhìn ông ta.
“Bây giờ ông đã tin tưởng tôi không phải là hung thủ giết chết cháu trai ông chưa?”
Anh lạnh nhạt hỏi.
Ừng ực.
Cổ họng La Văn giật giật.
Trong nháy mắt khi nãy, ông ta quả thật cảm thấy cái chết đang đến gần mình.
La Văn liên tục gật đầu.
Cuối cùng, ông ta cũng đã tin tưởng hung thủ giết chết cháu trai của ông ta là một người khác.
Lúc này, Vương Nhất mới thu chân lại, thản nhiên nói: “Tôi sinh ra là vương, không phải bất cứ người nào cũng đáng để tôi giết. Đừng nói là La Hữu, cho dù là ông thì cũng không có tư cách chết dưới tay tôi.”
La Văn không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt nhìn Vương Nhất mang theo vẻ phức tạp.
Hung thủ sát hại La Hữu quả thật không phải là Vương Nhất.
Bởi vì đối với anh mà nói, La Hữu quá yếu.
Vương Nhất không thèm giết anh ta.
Cường giả có sự kiêu ngạo của cường giả, quang minh lỗi lạc, sao có thể làm ra loại chuyện ám sát được chứ?
“Tại sao lại không giết tôi?”
La Văn kìm lòng không được mà hỏi.
Vương Nhất đứng thẳng, quay đầu nhìn ông ta: “Ông báo thù cho cháu trai, tại sao ta lại phải muốn giết ông? Chỉ là bởi vì ông hành xử quá thô lỗ nên dễ dàng bị người khác lợi dụng.”