Nó là con gái của Vương Nhất.
Sau khi Hồ Vĩnh Hiên nói ra câu nói này, bầu không khí vui vẻ rôm rã lập tức trở nên ngượng ngùng.
Tất cả những người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, trên mặt mang theo vẻ khó tin mà xì xào bàn tán.
“Không thể nào, là con gái của Vương Nhất à?”
“Tôi nghe nói đúng là Vương Nhất có một đứa con gái, chắc là đứa nhỏ này nhỉ.”
“Sao con gái của cậu ta lại xuất hiện ở nhà họ Hồ chúng ta vậy?”
“Hôm nay là tiệc thọ yến của ông nội, mang súc sinh này đến đây không phải là đang khiến cho ông nội phải khó chịu à?”
Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận, tất cả mọi người đều nhìn Hồ Vĩnh Như bằng ánh mắt quái dị.
Bản thân Hồ Vĩnh Như cũng bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp trừng to nhìn chằm chằm vào Hồ Vĩnh Hiên.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì không biết Hồ Vĩnh Hiên đã chết bao nhiêu lần.
“Anh à, anh…”
Có làm như thế nào Hồ Vĩnh Như cũng không ngờ rằng người đâm cô ta một nhát lại là anh trai sinh đôi của cô ta.
“Tại sao?”
Hồ Vĩnh Như lấy lại tinh thần, cô ta phẫn nộ chất vấn.
Hồ Vĩnh Hiên cũng nhìn Hồ Vĩnh Như, trên mặt mang theo nụ cười lạnh.
“Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em thôi.”
“Chúng ta đều là người nhà họ Hồ, phải phân rõ lập trường, ai là kẻ thù, ai là người một nhà, không được đảo loạn lập trường.”
Hồ Vĩnh Như vô cùng phẫn nộ: “Em không có đảo loạn lập trường, em và Vương Nhất vẫn là kẻ thù, nhưng mà đứa nhỏ thì vô tội.”
Hồ Vĩnh Hiên thở dài lắc đầu: “Anh nể tình hai chúng ta là anh em sinh đôi cho nên mới vạch trần em, không thể để em tiếp tục mắc sai lầm.”
“Nhưng hình như em lại không chịu nghe lời anh, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể để ông nội quyết định.”
Sau đó, Hồ Vĩnh Hiên nhìn Hồ Cương: “Ông nội à, em cháu đã đưa con gái của Vương Nhất đến đây làm hỏng tâm trạng của ông, mong ông tha tội cho.”
Lúc này, sắc mặt của Hồ Cương đã đen như đáy nồi, giận giữ hét lên với Hồ Vĩnh Như: “Rốt cuộc thì chuyện này là sao hả?”
Biểu cảm hung dữ của Hồ Cương đã dọa Vương Tử Lam trong ngực.
“Bọn họ là ai thế, thật là đáng sợ…”
Cô bé ôm chặt lấy cổ Hồ Vĩnh Như.
Hồ Vĩnh Như vội vàng dỗ dành: “Tử Lam không sợ, có chị ở đây.”
Sau đó lại nhìn Hồ Cương, cũng không nói ra nguyên nhân tại sao mình lại ôm Vương Tử Lam đến đây, mà là nói.
“Ông nội, cho dù con bé là con gái của Vương Nhất thì con bé cũng là vô tội, mọi người đã lớn hết rồi, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho một đứa nhỏ được ư?”
“Còn dám cãi lại ông nội?”