Hồ Vĩnh Như nhìn Hồ Vĩnh Hiên đang tràn đầy phấn khởi, lạnh lùng hỏi.
Hồ Vĩnh Như và Hồ Vĩnh Hiên là anh em sinh đôi, không có ai là đèn đã cạn dầu.
Chỉ là so sánh với Hồ Vĩnh Như, hào quang của Hồ Vĩnh Hiên bị che lấp nhiều hơn.
Cách đây không lâu, Hồ Vĩnh Hiên đã từng đề cập một chuyện với Hồ Vĩnh Như.
Đó là trong nhà họ Hồ có người không phục thành tựu của cô ta, âm thầm tập trung tất cả những người nhà họ Hồ lại để đối đầu với cô ta, có ý đồ muốn kéo cô ta xuống nước.
Hồ Vĩnh Như chẳng thèm quan tâm tới chuyện này.
Thứ nhất là vì kiêu ngạo, tính tình Hồ Vĩnh Như tự cao tự đại, ngoại trừ hai đàn chị Lý Khinh Hồng và Kim Thúy Như ra, so về âm mưu qủy kế thì không có ai là đối thủ của cô ta.
Nhưng Hồ Vĩnh Như lại không ngờ rằng anh trai mình chính là người không phục mình nhất.
Cũng chính là kẻ đứng sau kêu gọi tất cả người nhà họ Hồ chống đối mình.
Điều này nằm ngoài suy đoán, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng hợp tình hợp lý.
Hồ Vĩnh Hiên mỉm cười với Hồ Vĩnh Như: “Em gái ngoan của anh, rốt cuộc em cũng đã ý thức được rồi, nhưng mà đã trễ, ông nội đã giao vị trí gia chủ lại cho anh.”
Ánh mắt của Hồ Vĩnh Như dần dần lạnh xuống: “Không phải là em đã nói với anh ít nhất một lần à? Em sẽ không tranh giành với anh, bởi vì em không có hứng thú với vị trí gia chủ nhà họ Hồ, tại sao anh lại hãm hại em như thế?”
Nói xong câu nói cuối cùng, trên mặt Hồ Vĩnh Như đều là biểu cảm phẫn nộ, còn có vẻ khó tin.
Đến bây giờ cô ta cũng không dám tin Hồ Vĩnh Hiên chính là người đứng sau lưng mà đâm cô ta một nhát.
Đó chính là anh trai ruột cùng một mẹ với cô ta.
Khác trứng tanh lòng, cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện tính toán anh mình, không ngờ lại bị anh mình tính kế trước.
Bây giờ, Hồ Vĩnh Như đã hoàn toàn mất đi khí thế.
Hồ Vĩnh Hiên cười lạnh: “Đó là do người khác cảm thấy, còn anh thì mãi mãi không cảm thấy như vậy, bởi vì người đó là em, thà rằng tin tưởng những lời hứa hẹn của chính khách chứ anh không tin vào lời đảm bảo của em.”
Lời nói của Hồ Vĩnh Hiên như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Hồ Vĩnh Như.
Cô ta lạnh buốt cả người, thân thể run rẩy dữ dội.
“Anh… hận em?”
Hồ Vĩnh Như không thể tưởng tượng nổi mà hỏi.
Lúc này, cô ta lại nhìn thấy được sự hận thù từ trong đôi mắt lạnh lẽo của Hồ Vĩnh Hiên.
Anh ta hận em gái ruột của mình?
Hồ Vĩnh Như thực sự rất bất ngờ, vẻ mặt mông lung.
“Là hận à?”
Hồ Vĩnh Hiên cũng đang gặm nhắm loại cảm xúc này, sau đó nhếch miệng cười nói: “Vậy thì tạm thời gọi là “hận” đi.”
“Em rõ ràng là em gái của anh, nhưng từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng thông minh hơn anh, em chính là mục tiêu mà anh muốn theo đuổi, vĩnh viễn luôn đi phía trước anh.”