“Anh đã từng nhắc đi nhắc lại với mình rất nhiều lần rằng đây chính là em gái của mày đó, nó ưu tú mày nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng, nhưng mà dần dần lớn lên, anh phát hiện đây chỉ là đang tự an ủi bản thân mình mà thôi, căn bản không làm được gì.”
Biểu cảm của Hồ Vĩnh Hiên bỗng nhiên vặn vẹo, hung ác nhìn Hồ Vĩnh Như.
“Anh là một người đàn ông, còn là một người anh trai, nào có chuyện em gái lại tài giỏi hơn anh trai mình chứ? Em có biết cảm giác này không, thật sự rất mất mặt.”
“Em là vật cản chân anh, đương nhiên anh phải tiêu diệt em.”
Nói đến đây, biểu cảm của Hồ Vĩnh Hiên đã trở nên bình tĩnh như thường, đồng thời còn lắc đầu với Hồ Vĩnh Như.
“Cho nên anh đã đề nghị chúng ta cùng nhau trở về nước, ở thành phố Wall, nơi đó chính là nơi mà em thoải mái tung cánh, anh chỉ có thể đi theo sau lưng em, nhưng mà ở trong nước thì không giống.”
“Trong nước chú trọng đạo lý đối nhân xử thế, về điểm này anh thành thạo hơn em nhiều, em đắc tội với nhiều người, mà anh thì kết thân với nhiều người.”
“Em cũng không biết cách lôi kéo người khác, bởi vì em khinh thường. Nhưng cho dù một cá nhân có mạnh đến đâu đi nữa thì làm sao có thể so bì với một tập thể cơ chứ?”
Hồ Vĩnh Hiên chỉ vào một nhóm người trẻ tuổi, trong đó có Hồ Minh Chính, Hồ Khánh Vinh: “Nhìn thấy không, bọn nó đều là người ủng hộ anh và chán ghét em.”
“Vốn dĩ anh nghĩ rằng rất khó để đối phó với em, xem ra là do anh đánh giá cao em rồi.”
Hồ Vĩnh Hiên khinh thường cười nói: “Nếu như chỉ dựa vào những thứ này thì chưa chắc anh sẽ thắng em, nhưng mà vào thời khắc mấu chốt em lại đi một bước cờ hỏng, thế mà lại ôm con gái của Vương Nhất đến đây, không phải là em đang tự tìm cái chết đó à?”
Nghe đến đó, Hồ Vĩnh Như hít sâu một hơi.
Cô ta chấp nhận hiện thực tàn khốc.
Đây mới chính là bộ mặt thật sự của anh trai mình.
“Ngày hôm đó, lúc Vương Nhất muốn giết anh em đã không nên cứu anh.”
Giọng nói của Hồ Vĩnh Như vẫn rất phẫn nộ.
Hồ Vĩnh Hiên trào phúng trả lời: “Sai lầm lớn nhất của em đó chính là không phòng bị người thân.”
“Em nên học hỏi đàn chị Kim Thúy Như nhiều hơn đi, chính là bởi vì cô ta không quan tâm đến thân thích, nên cô ta mới đủ mạnh.”
“Thế nhưng cô ta cũng đã phải trả giá cho hành vi của mình, cô ta sống một cuộc sống rất cô độc.”
Hồ Vĩnh Như vô cảm phản bác: “Không có người nào hiểu chị ấy, người duy nhất hiểu chị ấy chính là kẻ thù, chị ấy là một cô gái đáng thương.”
“Đàn chị Lý Khinh Hồng mới chính là mục tiêu mà em theo đuổi.”
“Vậy à, nhưng mà hiện tại em đã mất hết khí thế rồi, còn ôm đứa con của kẻ thù đến tham gia tiệc mừng thọ ông nội, đúng là tự tìm đường chết.”
Hồ Vĩnh Hiên cười lạnh nói, sau đó lại nhìn Hồ Cương đang mang vẻ mặt âm trầm.
“Ông nội, cái con nhỏ súc sinh này phải xử lý như thế nào đây, mời ông quyết định.”
Hồ Cương nhìn Vương Tử Lam, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.