Hồ Minh Chính nói thẳng: “Ông nội, cái tên Vương Nhất đó không chỉ làm hại nhà họ Hồ chúng ta mà còn cướp đi tập đoàn Cự Phong vốn dĩ nên thuộc về nhà họ Hồ, bây giờ con gái của cậu ta đang ở trong tay chúng ta, nhất định không thể bỏ qua cho nó.”
“Đúng vậy gia chủ Hồ, không bằng cứ giao súc sinh này cho tôi xử lý đi, tôi sẽ khiến ba mẹ nó phải hối hận.”
Đột nhiên trong đám khách lại vang lên một tiếng nói thâm độc của người phụ nữ.
Đám người nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô ta lạnh lùng như con rắn độc, ánh mắt nhìn Vương Tử Lam đầy vẻ tàn nhẫn.
Hồ Cương ngây ra một lúc: “Cô không phải là phó tổng giám đốc tập đoàn Lệ Tinh à?”
“Đúng vậy, nhờ ơn của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng mà tôi mới sa sút đến tình trạng như vậy.”
Nếu như có Vương Nhất ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.
Bởi vì cô ta chính là Thành Trâm, là một trong ba phó tổng giám đốc tập đoàn Lệ Tinh.
Có lẽ là đã nhìn ra vẻ hung ác trong mắt đối phương, Hồ Cương nhẹ gật đầu.
“Được, vậy thì giao cho cô xử lý.”
Bỗng nhiên lại nói: “Nhưng ngày hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của tôi, không nên nhìn thấy máu, cô đưa cái con súc sinh đó đi đi, đến lúc đó cô muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, chỉ cần đừng chơi chết là được rồi.”
Nghe vậy, Thành Trâm vô cùng phấn khích.
“Cảm ơn gia chủ Hồ, chúc gia chủ Hồ thọ tỷ Nam Sơn.”
Nói xong, cô ta nhanh chân đi về phía Hồ Vĩnh Như đang ôm Vương Tử Lam trong ngực.
Vương Tử Lam hoảng sợ dúi đầu vào ngực Hồ Vĩnh Như.
Hồ Vĩnh Như cảnh giác nhìn Thành Trâm: “Cô muốn làm cái gì?”
“Đưa nó cho tôi.”
Thành Trâm hung hãn nói, đưa tay muốn giành lấy cô bé.
“Nằm mơ đi.”
Hồ Vĩnh Như ôm chặt lấy Vương Tử Lam.
Chỉ là lúc này, trong lòng cô ta dâng lên một loại cảm giác bất lực.
Cô ta hối hận vì đã đưa Vương Tử Lam đến đây.
Bốp.
Thành Trâm lập tức tát một bàn tay vào má Hồ Vĩnh Như, đánh bay cả mắt kính trên mặt cô ta, khóe miệng cũng bị rỉ máu.
“Đây chính là mệnh lệnh của gia chủ Hồ chẳng lẽ cô muốn chống lại mệnh lệnh của ông nội cô à?”
Thành Trâm giận giữ nói.
“Chị Hồ ơi.”
Vương Tử Lam khóc không thành tiếng.
Vừa khóc vừa nhìn Hồ Vĩnh Như: “Chị Hồ ơi, chị không sao chứ?”
“Chị không sao đâu.”
Hồ Vĩnh Như lau vết máu bên khóe miệng.