Lau máu xong lại mỉm cười với Vương Tử Lam: “Yên tâm đi, có chị ở đây, chị sẽ không để cho bọn họ đưa em đi đâu.”
Lúc này, cô ta có cảm giác như mình được làm mẹ.
Đối mặt với nhiều người như thế, Hồ Vĩnh Như tuyệt nhiên không e ngại.
Có lẽ cái được gọi là tình yêu vĩ đại chính là như thế.
“Em gái, đừng càn quấy nữa!”
Hồ Vĩnh Hiên lập tức hét lớn.
Mặc dù anh ta tính kế Hồ Vĩnh Như, nhưng nói thế nào thì Hồ Vĩnh Như cũng là em gái song sinh của mình, anh ta không thể trơ mắt nhìn Hồ Vĩnh Như đứng ở phe đối lập với gia tộc.
“Cô bé chỉ là con gái của Vương Nhất, vì một cô bé mà liều mạng như vậy, có đáng giá không?”
Hồ Vĩnh Hiên lạnh lùng nói: “Hơn nữa, đây là mệnh lệnh của ông nội, không thể làm trái.”
“Vĩnh Như! Ngay cả lời của ông mà cháu cũng không nghe sao?”
Hồ Cương tức giận hét lớn: “Mau vứt tiểu súc sinh đó đi, quay lại bên cạnh ông!”
Hồ Vĩnh Như lau sạch vết máu ở khóe miệng, cố chấp nghiến răng, lắc đầu nói: “Cháu đã đồng ý với anh ấy, phải bảo vệ tốt con gái của anh ấy, kiên trì cho đến khi anh ấy đến, cháu nói được thì phải làm được!”
“Hồ Vĩnh Như!”
Hồ Vĩnh Hiên vô cùng giận dữ, trừng mắt nhìn cô ta.
Hồ Minh Chính và đám người Hồ Khánh Vinh đã không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm: “Ông nội, nếu nó không muốn giao tiểu súc sinh kia ra thì cứ cưỡng ép tách họ ra, không phải tốt hơn sao?”
Nghe vậy, Hồ Cương cũng gật đầu, lập tức gọi vệ sĩ đến.
“Tách hai đứa nó ra!”
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, các vệ sĩ của nhà họ Hồ nhanh chóng xông vào, bao vây lấy Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam.
Thành Trâm lập tức lùi sang một bên để tránh làm tổn thương đến người vô tội.
Ánh mắt Hồ Vĩnh Như nhìn chằm chằm Hồ Cương: “Ông nội, chẳng lẽ ngay cả một cô bé mà ông cũng không buông tha? Đây là khí khái và lòng dạ mà một gia chủ nên có sao? Sau này truyền đến hậu thế thì mặt mũi của ông đặt ở đâu?”
“Còn dám uy hiếp ông?”
Hồ Cương tức giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, hét lớn một tiếng: “Còn không mau ra tay!”
Tất cả vệ sĩ đều lao về phía Hồ Vĩnh Như, chuẩn bị dùng vũ lực để tách cô ta ra khỏi Vương Tử Lam.
“Đừng bước lại đây!”
Hồ Vĩnh Như đột nhiên hét lên, không biết từ đâu lấy ra một cây kéo, mạnh mẽ kề sát vào chiếc cổ thon dài của mình.
Bởi vì quá kích động, những đường gân xanh chậm rãi nổi rõ trên cổ, giống như những con rắn nhỏ không ngừng ngọ nguậy, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bị cây kéo cắt đứt.
Hồ Vĩnh Hiên rống lên một tiếng: “Tất cả đứng lại!”
Các vệ sĩ của nhà họ Hồ cũng vô cùng sợ hãi.
Không ai dám tiến thêm bước nữa.