Anh ta cực kỳ xem thường Lãnh Nhan.
Bởi vì Lãnh Nhan là phụ nữ.
Vốn dĩ không cần anh ta ra tay thì cũng sẽ bị đánh bại thôi.
Đương nhiên, anh ta càng xem thường Vương Nhất.
Ngoài trừ Hank, tất cả vệ sĩ của nhà họ Hồ đều đồng loạt xông về phía Lãnh Nhan.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lãnh Nhan hiện lên một nụ cười khát máu.
“Cũng may nơi này không phải chiến trường, nếu không các người đã sớm mất mạng rồi.”
Vừa dứt lời, Lãnh Nhan lao về phía đám đông như hổ dữ xông vào bầy cừu.
Tàn sát.
Đơn phương tàn sát.
Bọn họ thậm chí không có cơ hội nổ súng.
Lãnh Nhan lập tức hạ gục tất cả vệ sĩ của nhà họ Hồ.
Chỉ còn lại duy nhất Hank.
Hank trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lãnh Nhan như thể nhìn thấy quỷ.
Ngay cả một số huấn luyện viên cũng không có loại sức mạnh này!
Đúng lúc này, cửa kính sau của chiếc xe Jeep hạ xuống.
Vương Nhất thò đầu ra, gật đầu với Lãnh Nhan.
“Không tồi, năm mươi bảy giây, có tiến bộ.”
Lãnh Nhan lập tức kích động, đỏ bừng mặt: “Cảm ơn thiếu chủ!”
Đột nhiên, Vương Nhất lại nhìn về phía Hank và khẽ nhíu mày: “Tại sao vẫn còn một người?”
Lãnh Nhan đang muốn giải thích thì Vương Nhất đột nhiên liếc nhẹ Hank.
Chỉ một cái liếc mắt thản nhiên này đã khiến trái tim Hank chịu một cú đả kích vô cùng mạnh.
“Anh ta, anh ta…”
Hank nhìn chằm chằm sườn mặt của Vương Nhất, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, cả người đột nhiên run bần bật.
“Là ẩn, ẩn…”
Đôi môi của Hank mím chặt lại, từng mảng mồ hồi lạnh chảy dài từ trên trán xuống.
Anh ta rất muốn nói hoàn chỉnh một câu, nhưng nỗi sợ hãi mãnh liệt kia thật sự khiến ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên xa xỉ đối với anh ta.
Mọi người có mặt đều ngạc nhiên nhìn Hank. Làm sao thế, tại sao vừa nhìn thấy Vương Nhất thì lại giống như nhìn thấy quỷ dữ vậy?
Bọn họ vĩnh viễn không bao giờ biết được Hank là cựu đội trưởng của thủy quân lục chiến đế quốc Anh.
Mấy năm trước, một cuộc chiến quy mô nhỏ đã bùng nổ.
Người đối đầu với bọn họ chính là chiến đội Long Tức của nước H.
Và thủ lĩnh dẫn dắt đám người kia chính là Ẩn chủ Trấn Bắc của Bắc Cảnh.