Trong trận chiến ấy, toàn quân của Hank đã bị tiêu diệt, chỉ còn mỗi mình anh ta sống sót.
Trong khi bên phía Bắc Cảnh lại không có bất cứ thương vong nào!
Trận chiến đó vĩnh viễn trở thành ác mộng của Hank. Lúc ở trên chiến trường, anh ta đã từng liếc nhìn từ xa và thấy được sườn mặt của Trấn Bắc Ẩn chủ.
Giống hệt với người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe Jeep kia!
Anh chính là Ẩn chủ!
Hank gần như sắp không thể thở nổi.
Đặc biệt là khi Vương Nhất liếc mắt nhìn mình, trái tim anh ta suýt chút nữa đã ngừng đập.
Thình thịch!
Một cựu đội trưởng của thủy quân lục chiến Anh như Hank vừa bị Vương Nhất liếc nhìn một cái đã sợ đến mức choáng váng.
Một màn này đã gây sốc nặng tới tất cả mọi người.
Đám người thuộc dòng chính của nhà họ Hồ như Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính đều ngơ ra luôn.
Trong mắt của mỗi người đều ánh lên sự kinh sợ, còn có người bị dọa cầm không nổi đôi đũa trong tay, rơi cạch một tiếng xuống đất.
Từ sau chuyện nhà tổ của nhà họ Hồ bị đập phá diễn ra vào lần trước, nhà họ Hồ trở nên coi trọng lực lượng cảnh vệ của nhà mình.
Bảo vệ biên chế lại, ai cũng là toàn năng mọi mặt, không những thực lực mạnh mẽ, khả năng phản trinh sát cũng rất giỏi.
Thậm chí không tiếc tốn tiền, mời Hank – cựu đội trưởng đội lục chiến hải quân.
Mỗi năm số tiền mà bọn họ tiêu vào những vệ sĩ này, mỗi người vượt một triệu đô la.
Đây là một con số trên trời.
Vì thế hy vọng khi có kẻ địch mạnh tới xâm phạm nữa, bọn họ có thể thể hiện thực lực không tồi, bảo vệ thể diện của nhà họ Hồ.
Kết quả chỉ một nữ tài xế lái xe thì đánh cho bọn họ lăn nóc, không có sức đánh trả.
Mà Hank thủ lĩnh của bọn họ thì càng tệ.
Bị Vương Nhất lạnh nhạt liếc một cái thì bị dọa ngất.
Kết quả này đừng nói nhà họ Hồ không thể chấp nhận, ngay tới một vị khách ở đây cũng không thể chấp nhận.
Đây là vệ sĩ ‘tinh anh’ mỗi năm tốn hàng triệu đô la mời tới sao?
Quá sỉ nhục hai chữ ‘tinh anh’ rồi!
Bọn họ cảm thấy sửng sốt, đồng thời cảm thấy sợ hãi.
Một Lãnh Nhan thì giết cho nhà họ Hồ không còn manh giáp!
Trong xe còn một Vương Nhất chưa ra tay đó!
Tất cả khách khứa đến tham gia tiệc mừng thọ của nhà họ Hồ lũ lượt đứng dậy cáo từ.
“Khụ khụ, Hồ gia chủ, tôt đột nhiên nhớ ra trong nhà có tí việc, hôm khác sẽ tới viếng thăm sau!”
“Vợ tôi đã về nhà nấu cơm, tôi về nhà ăn.”
“Hồ gia chủ, ông tự cầu nhiều phúc đi!”