Kẻ bị vứt bỏ không được công nhận này của nhà họ Hồ, không ai cảm thấy ông ta sẽ tới, không ngờ ông ta tới thật.
Ông ta vì ai mà tới?
“Mày còn có mặt mũi tới?”
Hồ Cương tức giận nhìn Hồ Hoàng Việt.
So với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, muốn ăn Hồ Hoàng Việt của Hồ Cương thì sắc mặt của Hồ Hoàng Việt lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Mọi người đều nói người tốt không sống lâu, người xấu sống ngàn năm, hôm nay là ngày đại thọ 70 của ông, tôi sao có thể không tới?”
Về lại nhà họ Hồ, Hồ Hoàng Việt cũng vô cùng cảm khái.
Người của nhà họ Hồ cực kỳ tức giận, biết ông ta trở về thì không có chuyện tốt gì rồi.
Quả nhiên, câu đầu tiên nói khi trở về đã khiến người khác tăng huyết áp.
Ánh mắt của Hồ Cương nhìn chằm chằm vào cô gái ở bên cạnh Hồ Cương.
“Đây là ai!”
Ánh mắt Hồ Hoàng Việt đầy dịu dàng liếc nhìn Tô Thắm, giọng nói vang dội.
“Nó là con gái của tôi!”
Oành!
Lời này vừa dứt, đồng tử của tất cả mọi người đều co rút.
Ai cũng biết, 20 năm trước, cái đêm Hồ Hoàng Việt bị đuổi khỏi nhà họ Hồ, vợ của ông ta đã chết trong vụ tai nạn xe.
Con gái của ông ta và ông ta lạc mất nhau.
Không ngờ là cô gái này, hơn nữa đã lớn như vậy rồi!
Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều có vẻ mặt rất khó coi.
Hồ Cương còn đanh giọng chất vấn: “Mày và nhà họ Hồ tao sớm đã không còn quan hệ, còn trở về làm cái gì?”
Hồ Hoàng Việt liếc nhìn Vương Nhất, cười lớn nói.
“Lần này trở về, tôi có ba việc!”
“Cứu con gái của cậu Vương!”
“Cướp lại chức gia chủ.”
“Cuối cùng…”
“Lo liệu ma chay cho ông!”
Giọng của Hồ Hoàng Việt đầy rõ ràng, giống như tiếng sấm, văng vọng ở trong khắp biệt thự của nhà họ Hồ.
Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều đơ ra, không dám tin mà trợn to mắt.
Lời nói của Hồ Hoàng Việt quá mức sắc bén, đừng nói những người khác của nhà họ Hồ, dù là Hồ Cương cũng sửng sốt, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Hồ Hoàng Việt.