Có Nam Bắc Song Đao ở đây, Hồ Cương căn bản không sợ.
Hồ Hoàng Việt có dẫn theo nhiều vệ sĩ hơn nữa cũng sẽ bị Nam Bắc Song Đao giải quyết trong nháy mắt.
Nhưng hôm nay là đại thọ 70 của ông ta, ông ta vẫn không muốn thấy máu.
Biểu cảm trên mặt Hồ Cương dịu đi một chút, nhìn Hồ Hoàng Việt nói.
“Hồ Hoàng Việt, tao cho mày một cơ hội rời đi, chỉ cần bây giờ mày rời đi, tao coi như mày chưa từng tới, như thế nào?”
Hồ Vĩnh Hiên cũng lạnh lùng nhìn ông ta.
“Ha ha ha.”
Cái đáp lại ông ta là tiếng cười điên cuồng của Hồ Hoàng Việt.
Cười đủ rồi, ông ta nhìn Hồ Cương với vẻ mặt khinh thường.
“Cậu Vương không đi, tôi sao có thể rời đi trước chứ?”
Ngay lập tức, sự kiên nhẫn của Hồ Cương cũng bị mài mọn hết.
“Nếu mày cũng muốn chết, vậy thì đừng trách tao, trước tiên khiến tập đoàn Cự Phong phá sản, tao xem mày lấy đâu ra tự tin đó?”
Hồ Cương mặt mày tức giận quát to, nói xong thì gọi một cuộc điện thoại.
Không ngờ Hồ Hoàng Việt lại tranh trước Hồ Cương một bước, gọi một cuộc điện thoại.
Ông ta chỉ nói hai từ ngắn gọn.
“Ra tay.”
Thì cúp máy.
Hồ Cương bị chọc tức tới bật cười: “Sao hả, mày còn chuẩn bị lá bài gì sao?”
Hồ Hoàng Việt mỉm cười: “Tôi tới giúp cậu Vương trợ trận, nếu không có tí chiêu bài, làm sao dám tới?”
Hồ Cương lắc đầu, căn bản không tin Hồ Hoàng Việt có bản lĩnh và lực lượng để lay động nhà họ Hồ.
Ông ta phất tay, đang muốn hạ lệnh Nam Bắc Song Đao có thể ra tay.
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Hồ Cương nghe máy, chỉ có điều mặt mày cực kỳ bực tức.
“Tôi không phải nói rồi hay sao, hôm nay không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi…”
“Cái gì?”
Chỉ nghe thấy âm lượng của Hồ Cương lập tức nâng lên quãng tám, nét tự giận trên mặt đã biến mất, thay vào đó là vẻ kinh hãi.
“Sao lại như vậy? Tập đoàn Viễn Dương tại sao muốn đưa chúng ta vào danh sách đen?”
Nghe thấy lời của Hồ Cương, những người khác của nhà họ Hồ cũng đều thay đổi sắc mặt.
Tập đoàn Viễn Dương có thể nói là đối tác hợp tác lớn nhất của nhà họ Hồ.