Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Sáng hôm sau, một mình Vương Nhất đứng trên tầng cao nhất của Tòa nhà Quốc tế, trầm ngâm nhìn dòng người ra vào bên dưới.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc ảm đạm bước vào tòa nhà quốc tế, đó là đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc.
Có thể thấy, họ vẫn chưa thể chấp nhận việc bị chuyển từ vị trí quản lý xuống nhân viên bình thường.
Tuy nhiên, Vương Nhất không hề nhân nhượng, có một vài việc, nếu đã dám làm thì phải dám chịu kết cục tồi tệ nhất.
"Ngài Vương, đây là thông tin của Chu Bá, phó chủ tịch công ty Ẩn Long.”
Lúc này, Tăng Quốc Vinh nghiêm túc bước vào văn phòng rồi đặt một xấp tài liệu ngay ngắn trên bàn của Vương Nhất.
Việc gia nhập thương hội Hồng Ưng đã khiến ông ta lần nữa nhận thức lại sự hiểu biết của ông về Vương Nhất.

Nếu đã đi theo chàng trai này thì không cười đùa là tốt nhất.
"Vất vả rồi."
Vương Nhất mỉm cười với Tăng Quốc Vinh, sau đó bắt đầu đọc tài liệu.
Chu Bá, nam, cựu giám đốc điều hành của công ty dược phẩm Thường kỉ.

Ba năm trước, ông ta đã bị tống giam vì có hành động không đứng đắn với nhân viên sau khi uống rượu rồi bị đuổi khỏi công ty.

Sau đó ông ta ở nhà hai năm, sau khi công ty Ẩn Long bị nhà họ Kim mua lại, dưới lời mời chân thành của Kim Thành Vũ, ông ta đã đảm nhận vị trí giám đốc của Ẩn Long.
Đây chính là tư liệu về Chu Bá.
Không quá chi tiết, nhưng lại nắm được trọng điểm.
Tăng Quốc Vinh biết Vương Nhất đang điều tra vụ việc 316 của nhà họ Lý nên ông ta cố tình chỉ chọn những chi tiết trong 3 năm qua, việc này không chỉ tiết kiệm thời gian mà làm trọng điểm trở nên nổi bật.
Vương Nhất tán thưởng nhìn Tăng Quốc Vinh, sau đó hơi híp mắt lại: "Ông có thể kể chi tiết về hành vi không đứng đắn này được không?"
Tăng Quốc Vinh gật đầu rồi trịnh trọng nói: "Sự việc này xảy ra chỉ cách vụ 316 một tuần.

Trong một bữa tiệc chúc mừng, Chu Bá uống sau rồi kéo một nữ nhân viên tiếp rượu vào nhà vệ sinh, hơn nữa người này đã có gia đình.

"
Vương Nhất gật đầu rồi hỏi tiếp: "Ông ta là người như thế nào?"
"Tôi đã từng tiếp xúc với Chu Bá vài lần.

Anh ta ít nói và luôn lấy công việc làm trọng.

Hơn nữa, anh ta đã bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa lập gia đình.”
"Đúng vậy, một người đàn ông xem trọng sự nghiệp mà lại đi quấy rối một nhân viên nhỏ bé sao? Ông có tin không?" Vương Nhất hỏi ngược đầy ẩn ý.
Nghe vậy, Tăng Quốc Vinh cũng đáp: "Vấn đề chính là ở đây.

Không ai nghĩ Chu Bá sẽ làm ra chuyện này, nhưng anh ta đã làm như thế.

Hơn nữa, lúc đó cũng không có ai giúp anh ta phản bác nên cảnh sát chỉ có thể nhanh chóng kết án thôi.”
"Vị cảnh sát xử lý vụ án lúc đó tên là gì?"
Tăng Quốc Vinh nghĩ một lúc rồi nói ra một cái tên mà Vương Nhất khá quen thuộc.
"Bạch Yến."
"Bạch Yến?"
Trong đầu Vương Nhất chợt hiện lên một bóng dáng anh hùng hào sảng, sau đó anh nói: "Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn gặp vị cảnh sát Vương này."
"Vâng.”
Tăng Quốc Vinh lập tức đáp ứng, sau đó ông ta lấy một tấm thiệp mời tinh tế được bọc lụa vàng từ trong ngực mình ra.
"Đây là thư mời của công ty Ẩn Long gửi tới cho ngài, tất cả những doanh nghiệp trong toà nhà quốc tế đều được mời tới dự tiệc.”
Vương Nhất thản nhiên nghịch một hồi, sau đó nở nụ cười: "Còn bọc lụa vàng nữa à, xem ra Kim Thành Vũ đã tốn không ít tiền đây."
"Chuyện đó là chuyện đương nhiên."
Tăng Quốc Vinh giải thích: "Tòa nhà Quốc tế là trung tâm của giới thương nghiệp ở Thiên An.

Vô số dự án cải tạo đô thị lớn được chính phủ phê duyệt đều từng nằm trong tay tôi.

Bây giờ thì haha.."
Tăng Quốc Vinh cười nói tiếp: "Tất cả đều ở trong tay ngài."
Vương Nhất xua tay nói: "Giao hết cho La Chí Viễn đi, thiệp mời này cũng giao cho ông ta luôn."
"Vâng, thưa ngài Vương."
Tăng Quốc Vinh biết Vương Nhất rất khiêm tốn, đặc biệt là với những sự kiện phải xuất hiện trước công chúng như vậy thì anh càng không thích.

Vậy nên anh lấy thiệp mời xong liền rời đi, đến chỗ tổng phụ trách.”
Sau khi Tăng Quốc Vinh rời đi, Vương Nhất còn chưa kịp uống một ngụm nước thì điện thoại anh đã reo lên.
Thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, Vương Nhất hơi mỉm cười rồi nhấc máy: “Sao vậy ba?”
Ngữ khí của Lý Thiên Dương nghiêm túc khó tả: "Tiểu Nhất, ba chỉ muốn hỏi thử, vụ tài trợ thế nào rồi, con không cần miễn cưỡng bản thân đâu, nếu không tìm được tài trợ thì thôi cũng được, để ba tự nghĩ cách….”
"Ba, con tìm được rồi."
Lý Thiên Dương còn chưa kịp nói xong thì Vương Nhất đã cười cười ngắt lời ông.
Đầu dây bên kia bỗng im bặt, ngay sau đó Lý Thiên Dương ngạc nhiên hô lên: “Con nói thật sao?”
Vương Nhất cười nói: “Vài người bạn của con mấy năm gần đây làm ăn khá khẩm nên khi con vừa nói với bọn họ thì họ liền muốn đầu tư cho chúng ta.”
"..."
Nghe Vương Nhất nói xong, Lý Thiên Dương không đáp lại lời nào, mà chỉ chìm vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, ông cười khổ nói: "Tiểu Nhất, ba không phải kẻ ngốc, căn bản không có chuyện bạn bè hay may mắn đúng không.

Con thành thật nói ba biết đi, mọi chuyện đều do một mình con giải quyết đúng không?”
Vương Nhất im lặng hồi lâu rồi nghiêm túc gật đầu: "Vâng.”
"Sao con làm được chuyện này?”
Lần này, Vương Nhất không trả lời, bây giờ anh vẫn chưa thể để cho bất cứ ai biết bí mật của mình được.
Lý Thiên Dương cũng không ép anh, ông nhẹ giọng nói: "Con không nói cũng không sao, ba nói thật với con, ba xem con là con ruột còn hơn cả Mộng Đình nữa.”
“Con biết.” Giọng của Vương Nhất hơi trầm trọng.
"Ba rất yên tâm vì con đã sống tốt, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì con cũng đừng chịu đựng một mình."
"Có lẽ bây giờ ba không giúp được gì cho con, nhưng ba là ba của con.

Nếu cần phải vì con chắn mưa chắn gió thì ba nhất định sẽ chắn cho con.”
"Cuối cùng, ba muốn cầu xin con một việc..."
Nói đến đây, Lý Thiên Dương thở dài, giọng ông hơi nghẹn ngào: "Con có thể cho nhà họ Lý một con đường sống không?”
"..."
Bàn tay cầm điện thoại siết chặt, Vương Nhất không đáp lời nào.
"Ba biết bọn họ và con có những hiểu lầm sâu sắc, nhưng dù sao thì họ cũng là người thân của con, hơn nữa họ cũng đã nhận hình phạt thích đáng rồi, con…..tha cho bọn họ một lần đi.”
Nghe lời những lời cầu tình khẩn thiết của Lý Thiên Dương, Vương Nhất nhắm chặt hai mắt lại.
Lý Mộng Đình trở mặt thành thù, Châu Mỹ Ngọc xấu xa độc ác, Lý Xung cáo già, Châu Mỹ Hoa châm chọc khiêu khích….tất cả những gương mặt xấu xí ghê tởm của nhà họ Lý lần lượt hiện lên trong đầu anh.

Cuối cùng, mọi thứ đều biến thành hình ảnh Lý Thiên Dương thành khẩn xin lỗi anh vì những gì bọn họ đã làm.
Vương Nhất mở mắt ra, tất cả đều biến mất.
Anh thở dài trong lòng, ba vẫn quá mềm lòng.
“Được.” Vương Nhất đồng ý với thỉnh cầu của Lý Thiên Dương.
"Cảm ơn con."
Lý Thiên Dương biết ơn từ tận đáy lòng.
Một giờ sau, ban lãnh đạo của Ẩn Long tiến hành điều động nhân sự.
Nhân viên Lý Mộng Đình trở thành quản lý nhân sự.
Sau khi nhận được thông báo này, Lý Mộng Đình- người vẫn đang làm những công việc lặt vặt ở văn phòng tầng dưới đã vô cùng sửng sốt.
“Ai? Tôi á?” Cô ta chỉ vào mặt mình, đến tận lúc này vẫn chưa thể hoàn hồn trở lại.
"Đúng vậy."
Người đàn ông phụ trách truyền đạt bình tĩnh nói: "Giờ cô có thể đến bộ phận nhân sự báo danh."
"Hahahaha, được!"
Cuối cùng Lý Mộng Đình cũng định thần lại, cô ta nhướng mày cười to.
Sự tức giận trong hai ngày qua cuối cùng cũng được trút hết.
"Xem ra giám đốc Kim vẫn đánh giá tôi khá cao nên mới điều tôi trở về làm quản lý nhân sự.”
Sau khi phấn khích xong, trong một góc không người thấy, sắc mặt của Lý Mộng Đình trở nên vô cùng thâm độc.
"Quản lý nhân sự quyền lực hơn cả giám đốc nhân sự.

Đó là chức vụ có thể quyết định nhân viên đi hay ở.

Những kẻ đã ức hiếp tôi trong mấy ngày qua, tôi sẽ khiến cho mấy người phải hối hận.”
"Và cả cái thằng phế vật đó..."
Nhớ lại ánh mắt Vương Nhất nhìn cô ta vào hôm qua, Lý Mộng Đình tức tới nghiến răng nghiến lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui