Giờ phút này Hồ Hoàng Việt đã lau sạch nước mắt, đứng thẳng người, đối mặt với tất cả mọi người của nhà họ Hồ.
Đây là lần đầu tiên ông ta có tự tin đối với với nhà họ Hồ.
Cho dù là Vương Nhất cũng hình như lần đầu thấy Hồ Hoàng Việt như này.
“Hồ Hoàng Việt, mày dám tặng chuông cho tao, tao phải giết mày!”
Hồ Cương hoàn toàn nổi giận, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hồ Hoàng Việt.
Hồ Vĩnh Hiên lập tức phất tay: “Người đâu, đập cái chuông này!”
Bụp bụp bụp!
Số vệ sĩ còn lại của nhà họ Hồ xông lên, đập nát cái chuông Tây Dương này.
Hồ Hoàng Việt không ngăn cản, mà cười lạnh nhìn.
Chuông đã gõ, cho dù bây giờ hủy chuông cũng vô dụng.
“Hôm nay nhà họ Hồ phải chết.”
Trong mắt Hồ Hoàng Việt mang theo sự tự tin.
“Chỉ dựa vào ông ư?”
Hồ Vĩnh Hiên mặt mày u ám nhìn ông ta.
Lúc này tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều cảm nhận được nguy cơ.
Cái tên năm đó bị nhà họ Hồ đuổi đi, hiện nay đã uy hiếp tới căn cơ của nhà họ Hồ.
Buộc phải loại bỏ!
Trên mặt Hồ Hoàng Việt vẫn nở nụ cười hờ hững.
“Như vậy thì đã tức giận rồi, so với những việc mà 20 năm trước các người mang tới cho tôi còn kém xa đấy!”
Hồ Hoàng Việt giơ ra ba ngón tay: “Nói mau, con gái của cậu Vương đang ở đâu? Nếu không tôi đánh sập kinh tế của nhà họ Hồ!”
Rất nhanh ba tiếng qua đi, không một ai lên tiếng.
Vương Nhất lập tức liếc nhìn Hồ Hoàng Việt, Hồ Hoàng Việt hiểu ý, lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, các phương diện của nhà họ Hồ đều chịu đả kích.
Toàn bộ lịch sử đen ăn đen trước kia của nhà họ Hồ bị vạch trần, hơn nữa gửi cho truyền thông.
Trên mạng đều là những tiếng chửi bới nhà họ Hồ.
Danh vọng của nhà họ Hồ tụt xuống đáy.
“Hồ Hoàng Việt, mau dừng tay cho tao!”
Hồ Cương nhìn Hồ Hoàng Việt tức giận gầm lên.
Ông ta thật sự sắp tức điên rồi. . Truyện Khác
Hồ Hoàng Việt cười lạnh: “Muốn tôi dừng tay cũng được, giao con gái của cậu Vương ra, sau đó tất cả mọi người quỳ xuống trước mặt cậu Vương xin lỗi!”
“Mày nằm mơ!”
Hồ Cương cực kỳ tức giận.
Ông ta dù có chết cũng không thể quỳ xuống dập đầu trước Vương Nhất.