Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Vương Nhất xua tay: “Tôi chỉ tới đón con gái của tôi, không có chuyện gì lớn cả.”

Lục Kiệu nghe vậy thì sửng sốt: “Vậy thì càng cùng nhau tìm kiếm giúp.”

Dáng vẻ nói cười thoải mái của hai người rơi vào trong mắt của mọi người nhà họ Hồ trở nên cực kỳ kinh hãi.

Lục Kiệu là đang lấy lòng Vương Nhất sao?

Chỉ thấy trên mặt Lục Kiệu nở nụ cười nịnh bợ.

Bọn họ biết Lục Kiệu nhiều năm như thế, nhưng chưa từng thấy anh ta nở nụ cười với một người trẻ tuổi như vậy.

“Cậu Vương, tôi tới muộn!”

Lúc này Hạ Lãm cũng đến bên cạnh Vương Nhất, trầm giọng nói.

Đám Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên đều nhìn tới ngu luôn.

Hạ gia chủ địa vị cao quý vậy mà cũng đi xin lỗi Vương Nhất?

Mọi người ở đây thậm chí nghi ngờ tai của mình xuất hiện ảo giác!

Vương Nhất lãnh nhạt gật đầu: “Không sao.”

Biệt thự của nhà họ Hồ, tất các khách khứa đều giống như nằm mơ, vẻ mặt cực kỳ khó tin mà nhìn ông ta.

Mọi người đều đồn anh chỉ là con rể ở rể của vương tộc Lý Thị, nhưng sức ảnh hưởng mà Vương Nhất thể hiện lúc này, cho dù là nhà họ Hồ một trong ba đại hào môn cũng phải cam bái hạ phong!

Đầu tiên là Hồ Hoàng Việt xông pha khói lửa vì anh, bây giờ người đại diện gia chủ của hai hào môn còn lại như nhà họ Lục, nhà họ đều tới đủ, tới trợ trận.

Vốn vẻ mặt Hồ Vĩnh Hiên hết sức khinh thường, nhưng lúc này trên mặt anh ta lai tràn ngập sự kinh sợ.

Mà bọn họ làm sao biết được Vương Nhất có ơn với nhà họ Hạ, đừng nói mời bọn họ tới, dù dâng hiến cả nhà họ Hạ cũng sẽ không từ chối.

Còn về nhà họ Lục, bọn họ thần phục Vương Nhất, đã đạt được quan hệ hợp tác với rất nhiều gia tộc và xí nghiệp ở Thiên An, thậm chí có hợp tác với cả trụ sở chính của tập đoàn Lệ Tinh, đối với nhà họ Lục mà nói là một bước bay lên trời.

Nhà họ Lục nếm được chỗ tốt, tạm thời không định tạo phản, mà tiếp tục thần phục.

Vương Nhất cũng vạch trần bọn họ, mượn sức ảnh hưởng của nhà họ Lục để củng cố sức ảnh hưởng của anh ở Giang Thành.

“Hạ Lãm, Lục Kiệu, tôi khuyên hai người một câu, tốt nhất tránh xa cậu ta ra!”

Hồ Cương mặt mày đầy phẫn nộ, tức giận nhìn Hạ Lãm và Lục Kiệu: “Tên oắt này năm lần bảy lượt đối đầu với nhà họ Hồ tôi, hôm nay còn là đại thọ 70 của tôi, nếu không cho cậu ta biết mặt, sau này truyền ra ngoài, nhà họ Hồ tôi còn có mặt mũi nào đứng ở Giang Thành?”

Vương Nhất hờ hững nói: “Tôi không có ý đối đầu với các người, tôi chỉ muốn tìm lại con gái của tôi.”

“Nếu con gái của tôi bình an vô sự, tôi đương nhiên sẽ rời đi.”

Ý tứ chính là nếu con gái tôi thiếu một cọng tóc, nhà họ Hồ cũng không cần thiết tồn tại nữa.

Tim của Hồ Cương trùng xuống, nhưng vẫn tức giận nói: “Tôi nói rồi, ở đây không có con gái của cậu, bây giờ cậu rời đi ngay.”

“Có hay không, không phải ông nói là được, phải lục soát mới biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui