Bắt giặc bắt vua trước!
Chỉ cần bất cứ ai trong ba người Hạ Lãm, Lục Kiệu, Vương Nhất chết thì đám người này sẽ giống như đám ô hợp quần long không đầu, không cần phải sợ.
Xoạt xoạt!
Nam Bắc Song Đao trước đó không nhúc nhích, lập tức ra tay.
Chỉ thấy hai tàn ảnh một đen một trắng lao về phía ba người Vương Nhất, Hạ Lấm.
Trái tim của Hạ Lãm và Lục Kiệu đều vọt tới cổ họng.
“Muốn chết…
Ánh mắt Lãnh Nhan đanh lại, khi định ra tay.
Vương Nhất lại cản cô ta lại.
Anh mỉm cười: “Cường giả của nhà họ Lục tới rồi, cô ra tay làm gì?”
Lãnh Nhan lập tức hiểu ý, thiếu chủ là muốn tiêu hao lực lượng của nhà họ Lục nên lúc này cũng không ra tay nữa.”
“Ông Ông, mau cứu chúng tôi!”
Vẻ mặt của Lục Kiệu cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì anh ta nhìn thấy Nam Đao trong Nam Bắc Song Đao vậy mà lao về phía anh ta.
Bắc Đao còn lại thì lao về phía Vương Nhất.
Keng!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, phía trước ba người Vương Nhất, Lục Kiệu bỗng xuất hiện một bóng người già nua.
Chính là cao thủ của nhà họ Lục, ông Ông.
Thời cơ ông ta xuất hiện vừa đúng lúc, vừa hay là lúc Nam Bắc Song Đao hiện thân.
Hai tay của ông ta túm lấy cổ tay của Nam Bắc Song Đao, sau đó hai tay dùng sức cùng lúc.
Xoạt!
Vì vậy, đao trong tay Nam Bắc Song Đao thay đổi quỹ đạo di chuyển ban đầu.
Một cái thì lướt qua yết hầu của Lục Kiệu.
Lục Kiệu có thể cảm nhận được cổ của mình có sự lạnh lão trong nháy mắt, anh ta bị dọa ngồi phịch xuống đất.
Vương Nhất vần bình tĩnh đứng đó, lưỡi đao chém vào bên trái của anh.
Mấy sợi tóc đứt, lặng lẽ rơi xuống.
Trong nháy mắt, Nam Bắc Song Đao lại biến mất tới chỗ cách 10m, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bắc Đao trong Song Đao cười âm hiểm, nói: “Khách khanh của nhà họ Lục, lão Phương, vật săn mà Nam Bắc Song Đao chúng tôi nhìn trúng, ông cũng dám nhúng tay?”
Ông Phương tóc tai bạc trắng, mặc áo bào trắng, hai mắt nghiêm nghị.
“Chỉ cần có lão phu ở đây, tuyệt đối sẽ không cho các người làm tổn thương cậu chủ.”
“Còn cả anh Vương!”
Lúc này Lục Kiệu đã đứng dậy từ trên đất, chỉ vào Vương Nhất rồi nói với ông Ông.
“Hừ”“