“Nam Đao, cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau giết tên Vương Nhất đó!”
Đăng sau truyền tới tiếng gầm tức giận của Hồ Cương.
Ánh sáng tối tờ, cho nên người của nhà họ Hồ và khách khứa trong biệt thự không nhìn thấy lúc Vương Nhất ra tay.
Nhưng thời gian chừa cho nhà họ Hồ không còn nhiều nữa.
Cao thủ của nhà họ Lục đã tới, cường giả của nhà họ Hạ cũng đang trên đường.
Nếu đợi nhà họ Lục và nhà họ Hạ tới đủ thì người bị vây bắn biến thành bọn họ.
Vậy nên buộc phải trong khoảng thời gian này giết Vương Nhất hoặc một người trong đám Hạ Lãm.
“Bắc Đao, qua đây với anh.”
Nam Đao xé một mảnh vải, quấn lấy cổ tay đang chảy máu của mình, gọi Bắc Đao cùng tới.
Bắc Đao nghỉ hoặc một chút, nhưng vấn đi tới đứng bên Nam Đao.
Hai người đứng chung với nhau, lập tức cho người khác một loại cảm giác rất huyền ảo.
Vương Nhất cũng hơi nheo mắt lại, đánh giá Nam Bắc Song Đao.
Hai người đứng chung, khí thế mạnh hơn rất nhiều so với một mình Nam Đao.
Ông Ông ở một bên nhắc nhở: “Cậu phải cẩn thận, chỗ đáng sợ của Nam Bắc Song Đao nằm ở việc hai người bọn họ ra tay cùng lúc.”
“Bọn họ là anh em song sinh, cho nên tâm ý tương thông, còn có kỹ năng tổ hợp, tôi không phải đối thủ.”
Vương Nhất căn bản không để lời của ông Phương vào trong lòng, cười đầy hừ hững: “Tôi biết ông không phải đối thủ của bọn họ, vậy nên ông vân là mau trở về đợi lệnh đi!”
Lời này vừa dứt, ông Phương lập tức sửng sốt trong lòng.
Lẽ nào cậu t đã đoán ra kế hoạch của ông ta mình và Lục Kiệu từ trước ư?
“Tiền bối, cậu tự mình cẩn thận!”
Ông Ông đã không còn vẻ khinh thường với Vương Nhất như trước đó, ngược lại giống như đối với tiền bối của mình, nghiêm túc dặn dò.
Trong võ đạo không phân chia vai vế, chỉ phân chia mạnh yếu.
Cường giả trẻ tuổi cũng có thể được người yếu lớn tuổi gọi là tiền bối’.
Vương Nhất căn bản không để ý, cứ đứng ở đó.
Vì vậy, ông Phương lập tức rời khỏi biệt thự của nhà họ Hồ.
Lúc này, Lục Kiệu đang ở trong xe chờ đợi.
Nhìn thấy ông Phương đi ra, Lục Kiệu đầu tiên là sững người, sau đó vẻ mặt tràn ngập ý cười.
“Không hổ là ông Phương, cường giả của nhà họ Lục tôi, nhanh như vậy thì đã kết thúc rồi.”
Ông Phương lại lắc đầu: “Cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi, tôi không bảo vệ cậu Vương, ngược lại là cậu Vương đang bảo vệ tôi.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Lục Kiệu lập tức hết sức kinh ngạc, hai mắt trợn tròn.