Đừng nói cả nhà họ Hồ, tới cả Lãnh Nhan ở một bên cũng không dám thở mạnh.
Trước đây thiếu chủ cũng từng tức giận như này, hơn nữa lần nào cũng có liên quan tới người thân.
Người thân chính là vẩy ngược của thiếu chủ!
ầm ầm ầm…
Vào lúc này, ở cửa lại có một đoàn xe chạy tới, đều là xe thương vụ.
Một đại đội chạy tới, có hộ vệ cầm súng, cũng có tinh anh thương nghiệp mặc vest chỉn chu.
Nhưng tất cả đều là ông trùm bình thường không hay xuất hiện, hiện nay lại tập trung đầy đủ.
“Ông Hạ! Chúng tôi tới muộn!”
“Gia chủ, ngài không sao chứ?”
Bọn họ tới bên cạnh Hạ Lãm, bao vây lấy Hạ Lãm, tiến hành bảo vệ.
Đây là thủ vệ của nhà họ Hạ và chủ tịch công ty dưới trướng của nhà họ Hạ.
Quanh đây còn có mấy người đàn ông có khí tức mạnh mẽ, ở một bên nhìn như hổ rình mồi.
Bọn họ là cường giả nhà họ Hạ chiêu mộ, tất cả đều có thực lực như cấp bậc của ông Ông.
Cho dù có chút chênh lệch với Nam Bắc Song Đao, nhưng khoảng cách cũng sẽ không quá lớn.
“Là người của nhà họ Hạt”
Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều có vẻ mặt tuyệt vọng.
Bao gồm cả đám người Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính.
Đặc biệt là sát khí sắc lạnh trên người Vương Nhất khiến bọn họ có loại cảm giác bị dồn vào đường cùng.
Lúc này Hồ Cương cũng toát mồ hôi lạnh, cơ thể cũng hơi run rẩy.
Nam Bắc Song Đao chết, cơ bản cũng tuyên bố nhà họ Hồ sẽ đi vào bước diệt vong.
Còn phản kháng nữa cũng không còn ý nghĩa.
Hít sâu một hơi, Hồ Cương đứng dậy, nói với Vương Nhất: “Tôi có thể đưa cậu đi, nhưng cậu phải đồng ý tha cho nhà họ Hồ tôi!”
“Nếu con gái tôi không sao.’ Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo, không hề có bất cứ nhượng bộ nào.
Đám người Hồ Cương lập tức mặt mày xám như tro.
Trước đó Vương Tử Lam bị Thành Trâm đưa đi, với mức độ oán hận của Thành Trâm đối với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, chắc chắn sẽ không đối xử tốt với Vương Tử Lam…
Dưới sự dẫn dắt của Hồ Cương, Vương Nhất cất bước đi tới tầng hầm.
“Tao cho mày khóc này, tao cho mày khóc này!
Trong tầng hầm u tối, bỗng nhiên truyền tới tiếng mắng chửi đầy tức giận của một người phụ nữ.
Sau đó là tiếng khóc thê thảm của một cô bé.
“Dì ơi, đừng đánh cháu, cháu không khóc nưa…
Nơi này chỉ là một hầm để xe, không phải tầng hầm theo nghĩa nghiêm ngặt.
Đi qua rất nhiều chiếc xe sang, nhưng ở đằng sau một chiếc xe cuối cùng lại là một căn phòng nhỏ.
Cửa căn phòng khép hờ, thấp thoáng phản chiếu ra ánh đèn hơi yếu, có thể nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ và một cô bé.
Người phụ nữ chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tỉnh trước kia, Thành Trâm.
Cô bé kia đương nhiên là con gái của Vương Nhất, Vương Tử Lam.