Chân Long Chí Tôn Đô Thị

“Mau làm việc! Đừng lề mề! Nếu không tao đánh chết mày!”

Trong tay Thành Trâm cầm một cái thắt lưng, quất mạnh vào bên người Vương Tử Lam.

Âm thanh cực lớn lập tức dọa cho cô bé run rẩy, khóc rất thương tâm.

“Dì ơi, cháu cầu xin dì, đừng đánh cháu, cháu làm, cháu làm ngay.”

Trên mặt Vương Tử Lam đầy nước mất, trên cánh tay thấp thoáng có thể nhìn thấy mấy vết máu, nhìn kiểu này trước đó đã bị quất mấy cái.

Tay của cô bé túm chặt một xô nước to, ở phía trước không xa là một cái hố phân thông thẳng xuống đất.

Tất cả hệ thống chất thải của biệt thự nhà họ Hồ đều tập trung về hố ga này, sau đó cùng nhau xả vào trong đường ống.

Sau khi Thành Trâm bị đuổi thì quay về Giang Thành, dựa vào mối quan hệ trước kia, tới nhà họ Hồ làm bảo mẫu dọn vệ sinh.

Nếu hỏi tại sao lại chọn nghề này.

Bởi vì nơi này là nhà họ Hồ, cô ta hy vọng có thể lấy lòng được cậu chủ của nhà họ Hồ, sau đó giúp cô ta trả thù Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Không ngờ bị cô ta bứt được con gái của bọn họ, Thành Trâm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như này.

Có điều cô ta cũng không định đánh Vương Tử Lam, mà bắt cô bé giúp cô ta làm việc.

Làm không xong việc thì quất một cái, còn không cho ăn cơm.

Cô bé chưa ăn cơm tối, cực kỳ đói bụng, tay chân cũng không có sức.

Cô bé trượt chân vì trợn, ngã ra đất.

Bụp!

Xô nước đựng đầy nước xách trong tay cô bé cũng đổ ra đất.

Thành Trâm lập tức nổi giận: “Tiểu súc sinh, mày làm gì đấy?”

Bốp!

Thành Trâm quát mạnh một cái vào cái xô sắt ở bên cạnh Vương Tử Lam.

Âm thanh chói tai phát ra đã dọa cô bé co rúm người trên đất.

“Đừng đánh cháu, xin lõi, xin lôi…”

“Cháu rất đói, cháu thật sự không còn sức “Cháu muốn ba! Ba ơi, ba ở đâu…”

Vương Tử Lam khóc rất đau lòng.

Thành Trâm hừ lạnh một tiếng: “Ba mày sẽ không tới đâu, cho dù tới bây giờ cũng sẽ bị nhà họ Hồ gi ết chết rồi!”

“Từ nay trở đi, mày là nô lệ nhỏ của tao, sau này tất cả công việc bẩn thỉu, mệt nhọc, đều do mày làm hết, không muốn làm thì ăn roi, đánh chết mày!”

Thành Trâm không hề kiêng ky mà hù dọa, nước mắt trong mắt Vương Tử Lam càng nhiều hơn.

Thành Trâm cầm một cái bánh bao chay trên bàn lên, sau đó ném vào trong hố ga.

Ngay lập tức, cái bánh bao chay đã dính chất bẩn khó ngửi.

Thành Trâm ra lệnh: “Mày không phải đói hay sao? Đi, nhặt cái bánh bao chay đó lên an.

Mùi thối khiến Vương Tử Lam bịt mũi lại, ngẩng đầu liếc nhìn Thành Trâm.

CHƯƠNG 1650

Nguồn thiếu chương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui