Lúc này Tiêu Hồng Cương gầm lên một tiếng: ‘Anh Vương đang dùng bữa, xếp hàng, đi đều bước, bảo vệ anh Vương!”
Xoạt xoạt xoạt!
Người mà Tiêu Hồng Cương dẫn tới lập tức đứng sang hai bên, cả nhà họ Hồ lập tức được vây kín.
Chỉ vì Vương Nhất dẫn con gái ăn cơm ở nhà họ Hồ!
Hồ Cương đã ngây ra.
Bản thân Tiêu Hồng Cương cũng không định ngồi vào chỗ, định đích thân trấn thủ nhà họ Hồ.
Lúc này, Vương Nhất cầm đũa lên, gọi: “Gọi các anh em cùng nhau ăn uống đi, rượu và đồ ăn ở đây khá ngon.”
Tiêu Hồng Cương hơi chần chừ, lập tức đáp lễ: “Rõ!”
Sau đó gọi tất cả mọi người vào bàn.
“Xếp hàng, ngồi vào chỗ, ăn cơm!”
Tiêu Hồng Cương gầm lên.
‘Dạ”
Cả biệt thự của nhà họ Hồ đều vang vọng tiếng đáp inh tai nhức óc.
Rồi tất cả các binh lính cầm bát lên, vùi đầu vào ăn.
Cả quá trình không chút âm thanh cũng không có, chỉ có âm thanh bát đũa va chạm lạch cạch.
Kỷ luật nghiêm minh!
Hồ Cương hoàn toàn nhìn tới ngây luôn.
Ông ta tốn mọi tâm tư cũng không mời được thủ lĩnh chiến vực Tiêu Hồng Cương, một câu nói của Vương Nhất vậy mà ăn cơm ở tiệc mừng thọ của ông ta?
Cả biệt thự của nhà họ Hồ cực kỳ yên tĩnh.
Rõ ràng là đại thọ 70 của ông cụ Hồ, lại một chút âm thanh gì không có.
Bọn họ không dám lên tiếng!
Thủ lĩnh của chiến khu Giang Thành, Tiêu Hồng Cương đang dẫn lính của anh ta ăn cơm ở nhà họ Hồ.
Ai dám lên tiếng?
Nhưng Hồ Cương lại không hề bất mãn.
Ngược lại còn rất vui, kích động tới mặt đỏ bừng.
Đây là thủ lĩnh chiến khu, bao nhiêu gia tộc bỏ ra bao nhiêu tiền, tặng bao nhiêu quà cũng không ngờ được nhân vật lớn hàng đầu.
Bây giờ lại ăn cơm ở đại thọ 70 của ông ta.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ có mặt mũi cỡ nào chứ!
Tương đương móc nối quan hệ với thủ lĩnh Tiêu, nhà họ Hồ không chỉ không bị diệt vong, sau này ngược lại sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Nhưng ông ta không bị niềm vui làm mụ mị đầu óc.
Thủ lĩnh Tiêu Hồng Cương thay đổi chủ ý, chỉ vì một câu của Vương Nhất.
Rất đơn giản, một câu gọi rất bình thường.
Vì điều này, Hồ Cương về căn bản chắc chắn, Vương Nhất và Tiêu Hồng Cương có quan hệ rất tốt.