Trong đó cũng có người không phục đã không nhịn được mà lên tiếng: “Tuy nhà họ Hồ chúng tôi đuổi ông đi, nhưng cũng không có đuổi cùng giết tận với ông, nếu không ông đã chết từ lâu rồi!”
“Đúng thế! Cậu còn không hiểu sự biết ơn!”
“Đồ vô ơn!”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người lũ lượt lên tiếng phản bác.
“Đuổi cùng giết tận?”
Nụ cười trên mặt Hồ Hoàng Việt càng thêm quỷ dị: “Các người không đuổi cùng giết tận, là vì các người không để tâm, ở trong mắt của các người, tôi ngay cả giá trị bị các người giết cũng không có, các người dám nói là vì nhân chứ mới tha cho tôi không?”
“Ở trong mắt các người, tôi chỉ là một món đồ chơi làm cho các người vui, khi tôi xây dựng sự nghệp, các người có bao nhiêu lần âm thầm cản trở?”
Tất cả mọi người lại á khẩu.
Đúng vậy, khi Hồ Hoàng Việt xây dựng sự nghiệp, bọn họ quả thật đã cho thêm không ít áp lực.
Rất nhiều vụ làm ăn sắp bàn bạc thành công thì mất trắng.
“Bây giờ nhà họ Hồ sắp diệt vong, cần sự giúp đỡ của tôi, lại kêu tôi trở về làm gia chủ?”
Hồ Hoàng Việt cười lạnh nói: “Cuộc sống hiện nay của tôi rất tốt, chức gia chủ này tôi không thèm!”
Tôi không thèm!
Ba chữ này giống như Thái Sơn đ è xuống, đề nặng trên người Hồ Cương.
Ông ta lập tức vô thức nhìn sang Vương Nhất, phát hiện ánh mắt của Vương Nhất cũng trở nên lạnh lẽo.
¡ “Nhà họ Hồ nếu không chọn ra gia chủ mới, hay là tiêu diệt là được rồi.’ Vương Nhất hờ hững nói.
Âm!
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hồ Cương lập tức trở nên tái nhợt.
Sống chết của nhà họ Hồ chỉ trong một ý nghĩ của Vương Nhất.
Hồ Cương sẽ không ngu ngốc cho rằng chỉ dựa vào một bữa cơm thì có thể loại bỏ tâm lý ghét bỏ trong lòng Vương Nhất về nhà họ Hồ.
Hồ Cương hít sâu một hơi, nói với Hồ Hoàng Việt: “Hoàng Việt, chuyện năm đó là ba sai, con trở về đi!”
Trong giọng điệu của Hồ Cương tràn ngập sự van xin.
Là gia chủ của nhà họ Hồ, lúc này đã đủ hèn mọn.
Nhưng Hồ Hoàng Việt vân không mảy may.
Cuối cùng Hồ Cương nghiến răng nói: “Muốn như nào thì con mới chịu quay về?”
Hồ Hoàng Việt lạnh lùng’nói: “Ông phái người giết vợ của tôi, giữa tôi và ông có thù giết vợ không đội trời chung, trừ phi ông chết thì tôi về nhà họ Hồi!”
Oành!
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người của nhà họ Hồ đã nổ tung.
“Hồ Hoàng Việt, ông đừng hiếp người quá đáng!”
“Ông là cái thá gì, vậy mà dám kêu gia chủ đi chết?”
“Gia chủ, đừng cầu xin ông ta làm gia chủ, hãy để chị họ Vĩnh Như làm đi!”
Đám người Hồ Khánh Vinh, Hồ Liêu Liễu mặt mày cực kỳ tức giận, liên tục gào moôm.