Mặt Lãnh Nhan lộ vẻ kinh ngạc.
Vệ sĩ cầm đầu lập tức giải thích: “Cô Lãnh Nhan không cần lo lắng, nơi này là khách sạn tốt nhất Giang Thành, tất cả người đại diện cho vương tộc Yên Đô đều sống ở im đây.
“Trước khi đại hội Bắc Cảnh diễn ra, cho tới buổi tối, bọn họ đều sẽ vui chơi ở đây.”
Lãnh Nhan lập tức lộ vẻ chán ghét, đối với những cậu ấm gia tộc đến từ Yên Kinh này, cô ta không có tí thiện cảm nào.
Thang máy đi lên, cho tới tầng cao nhất.
Dưới sự dẫn dắt của các vệ sĩ, Lãnh Nhan đi vào một căn phòng tổng thống.
Cũng là người to gan, Lãnh Nhan không sợ mai phục, cất bước đi vào.
Tuy nhiên điều khiến cô ta kinh ngạc là Diệp Thúy Như căn bản không ở bên trong, chỉ có một ông lão tóc tráng.
“Kim Thúy Như đâu?”
Lãnh Nhan lập tức cảm thấy không đúng, ánh mắt đanh lại, chất vấn.
“Cô chủ đang tắm rửa thay đồ, cô Lãnh Nhan chớ sốt ruột.”
Diệp Vô Lệ từ từ đứng dậy, mỉm cười nói Lãnh Nhan: “Ngoài ra cô chủ họ Diệp, đừng gọi họ trước kia của cô chủ nữa.
Khoảnh khắc Diệp Vô Lệ đứng dậy, Lãnh Nhan lập tức như gặp phải kẻ địch lớn.
Bởi vì ở trên người ông lão này, cô ta cảm nhận được một cõ khí tức cực kỳ mạnh.
“Đợi lâu rồi.
Đột nhiên, đăng sau truyền tới giọng nói bình tĩnh yên tai của người phụ nữ.
Lãnh Nhan lập tức xoay người.
Chỉ thấy cửa phòng tắm mở ra, một cô gái cổ điên mặc sườn xám màu tím hoa lệ uyển chuyển bước tới.
Không phải chính là Diệp Thúy Như hay sao?
“Diệp Thúy Như, cô tìm tôi tới làm gì?”
Lãnh Nhan quát to.
Diệp Thúy Như cười hờ hững: “Cô Lãnh Nhan khó khăn vì tình, tôi là linh đan diệu dược của cô.
Lãnh Nhan cảnh giác nhìn Diệp Thúy Như.
Không biết tại sao cô ta càng nói những lời cao thâm khó lường thì trong lòng Lãnh Nhan càng không tự tin.
Cạch!
Đăng sau truyền tới tiếng khóa của, chỉ thấy Diệp Vô Lệ không biết từ khi nào đã khóa cửa căn phòng lại.
Lãnh Nhan mặt mày lạnh lùng nói: “Như này là có ý gì?”
Diệp Thúy Như mỉm cười: “Cô Lãnh Nhan không cần lo lắng, tôi không có ác ý, làm như vậy chỉ là không để người khác làm phiền chúng ta.
Diệp Thúy Như xắn tay áo lên, pha một ly trà cho Lãnh Nhan.
Lãnh Nhan lại không có ý muốn uống.
Cô ta là sát thủ, đương nhiên biết những chất lỏng này không thể uống.
Diệp Thúy Như cũng không để bụng, rót một ly cho mình, từ từ thưởng thức.
“Dạo này Vương Nhất vấn ổn chứ?”