Sau khi hoàn hồn lại, Lãnh Nhan nghiến răng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thúy Như.
Diệp Thúy Như cười một cách yêu kiều: “Tôi đang lừa cô sao? Tôi không muốn cô càng lún càng sâu.”
“Rốt cuộc cô có mục đích gì?”
Lãnh Nhan không hề bị dao động, lạnh lùng chất vấn.
Sắc mặt Diệp Thúy Như vấn như bình thường: “Giúp cô theo đuổi Vương Nhất, chính là mục đích của tôi.”
Lãnh Nhan cười khẩy: “Nực cười, ngay cả bản thân cô còn không theo đuổi được, còn muốn dạy tôi?”
“Tôi không theo đuổi được?”
Ánh mắt Diệp Thúy Như trở nên lạnh lùng, nụ cười trên khuôn mặt cũng đột nhiên biến mất.
Nếu là sự chất vấn bình thường, cô ta có thể không thèm để tâm.
Nhưng về chuyện này, cô ta sẽ không nhường dù chỉ nửa bước.
Diệp Thúy Như vừa nổi giận, trong lòng Lãnh Nhan cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ít nhất không bị mê hoặc.
Cô ta ngày càng chắc chắn, Diệp Thúy Như đang mê hoặc mình, nụ cười khẩy trên khuôn mặt càng rõ ràng.
“Lẽ nào không phải? Cô theo đuổi được thiếu chủ lúc nào? Trong lòng thiếu chủ từ đầu đến cuối chỉ có cô Lý.”
“Câm miệng!”
Diệp Thúy Như lạnh lùng hét lên một tiếng, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lãnh Nhan.
Trên mặt cô ta tràn đầy sự không phục: “Cô đi hỏi Vương Nhất xem, trước khi gặp được Lý Khinh Hồng, người trong lòng anh ta là ai? Là tôi hay là Lý Khinh Hồng!”
Lúc Vương Nhất chưa gặp Lý Khinh Hồng, chỉ có hai người phụ nữ có quan hệ với Vương Nhất.
Một là thanh mai trúc mã Lý Mộng Đình, người còn lại chính là Diệp Thúy Như.
Nói đến chuyện này, trong lòng Diệp Thúy Như tràn đầy tự tin.
“Không ngại nói với cô, Vương Nhất ở rể nhà họ Kim, lúc đến ở rể, cho dù tôi đối xử với anh ấy như thế nào, anh ấy cũng một lòng một dạ chiều theo ý tôi, trong lòng anh ấy không thể không có tôi!”
Nhìn dáng vẻ này Diệp Thúy Như, Lãnh Nhan cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô ta đột nhiên cảm thấy Diệp Thúy Như rất đáng thương.
Diệp Thúy Như cũng biết mình phản ứng thái quá, rất nhanh lại ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lãnh Nhan: “Cô đừng kích động tôi, tôi sẽ không làm phiền Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nữa, nhưng không có nghĩa tôi thua Lý Khinh Hồng, câu trả lời của cô?”
Lãnh Nhan trầm mặc rất lâu, không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ hỏi: “Chỉ sợ cô giúp tôi là có mục đích khác?”
Diệp Thúy Như cười: “Đương nhiên rồi, nếu không loại chuyện làm nhiều mà không được lợi ích gì ai sẽ làm?”
“Cô muốn làm gì?”
Lãnh Nhan nhìn cô ta với ánh mắt cảnh giác.
Lúc trước, Diệp Thúy Như hợp tác với Lý Khinh Hồng, sau đó hãm hại Lý Khinh Hồng, suýt nữa hại Lý Khinh Hồng tán gia bại sản.
Diệp Thúy Như cười: “Yên tâm, lần này tôi không tính toán điều gì, chỉ đơn thuần muốn cô giúp tôi chút chuyện.”