Nguy Thương Kiều nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vô cùng hưng phấn.
Bà ta bị Lý Khinh Hồng chèn ép bao nhiêu năm qua, từ lâu đã muốn nhìn thấy Lý Khinh Hồng bị đánh.
Tốc độ của cái tát này của Lý Thế Nhân rất nhanh, ngay cả Lý Khinh Hồng cũng không kịp phản ứng lại.
Chát!
Một tiếng tát lanh lảnh vang lên, một bóng người trong nháy mắt đã xuất hiện phía trước Lý Khinh Hồng, nắm lấy cổ tay của Lý Thế Nhân một cách chuẩn xác.
“Vương Nhất!”
Lý Khinh Hồng hoàn hồn lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
Sắc mặt Lý Thế Nhân càng trở nên u ám, nhìn Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Cậu dám ngăn cản tôi dạy dỗ con gái? Cút sang một bên cho tôi!”
Vương Nhất thờ ơ, nhưng ánh mắt vẫn dần tối lại.
“Cho dù ông là ba của cô ấy, cũng không thể động chân động tay với cô ấy, đừng bảo tôi cho ông mặt mũi, xem như nhà tư bản ngông cuồng như ông.”
Giọng nói Vương Nhất lạnh lùng, hơn nữa còn mang theo sát khí.
Khí thế trên người còn mạnh hơn Lý Thế Nhân.
Khuôn mặt Ngụy Thương Kiều tràn đầy sự ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: “Cậu, cậu thật to gan, lại dám ra tay với ba vợ cậu, sau này cậu đừng nghĩ đến chuyện ở rể!”
Vương Nhất lại lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Thương Kiều.
Bị Vương Nhất nhìn, Ngụy Thương Kiều đột nhiên giống như rơi vào hầm băng, linh hồn giống như phải chịu chấn động vô cùng lớn.
“Bà nói sai rồi, không phải tôi ở rể, mà là Lý thị của các người phải quy phục tôi!”
Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất chậm rãi vang lên.
Ánh mắt Ngụy Thương Kiều dại ra rất lâu, lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên cảm thấy mình bị xúc phạm, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận.
“Phản rồi, đúng là làm phản rồi, Khinh Hồng, con xem con tìm chồng kiểu gì vậy!”
Bà ta vô cùng tức giận hét lên, không nhịn được nhìn về phía Lý Thế Nhân: “Thế Nhân, xem thường cả tôi, nhất định phải dạy dõ cho chúng nó một trận.
Có chuyện này làm mồi lửa, sau này Ngụy Thương Kiều không phải sợ Lý Khinh Hồng nưa.
Nhưng, sao Lý Thế Nhân có thể không nhìn ra Ngụy Thương Kiều muốn lợi dụng chuyện này làm ầm ĩ, muốn Lý Khinh Hồng chịu phạt.
Cuối cùng ông ta vẫn thả tay xuống.
Ì Ngụy Thương Kiều sững sờ, lập tức trở nên lo lắng.
“Thế Nhân, ông làm gì vậy? Tại sao không đánh?”
Lý Thế Nhân lạnh lùng liếc nhìn bà ta: “Cho dù con bé phạm phải sai lầm gì, bà cũng không có tư cách dạy dõ con bé, bà có hiểu không?”
Khuôn mặt Ngụy Thương Kiều cứng đờ, nhưng vẫn không cam tâm ngậm miệng lại.
Bà ta rất muốn nhìn thấy Lý Khinh Hồng bị đánh!
Nếu không sẽ không còn chỗ đứng trong nhà nữa!
“Ba, mẹ, sao vậy, ồn quá…”
Đột nhiên, trong phòng truyền đến một giọng nói non nớt.