Đây là giới hạn!
“Vấn đề này, tôi cũng rất muốn biết.”
Lý Thế Nhân hơi nheo mắt lại, trong mắt đang dần hiện lên sát khí.
“Nếu như tôi vẫn bắt con bé phá bỏ thì sao?”
“Vậy thì Lý thị, sẽ diệt vọng, tất cả mọi người đều phải chôn theo.”
Lúc này, khí thế của Vương Nhất còn mạnh hơn Lý Thế Nhân.
Vì vợ con, ông ta đi thẳng đến phía đối diện Lý thị.
“Vậy sao’ Lý Thế Nhân giận quá mà bật cười: “Vân là vấn đề lần trước, tôi biết cậu đã đủ mạnh, nhưng, cậu chưa từng chứng minh bản thân mình ở trước mặt tôi.”
Võ tay!
Lý Thế Nhân khẽ vô tay hai cái, cửa phòng được mở ra một cách kỳ quái, bảy tám người đàn ông thờ ơ, hơi thở vô cùng mạnh.
Khi bọn họ xông vào, nhiệt độ của cả căn phòng lập tức giảm xuống điểm đóng băng.
Ý định giết người gần như bao phủ dày đặc, vang vọng khắp nơi đây.
Đừng nói là Lý Khinh Hồng, ngay cả Ngụy Thương Kiều cũng phải rùng mình.
“Long vệ bóng tối!”
Lý Khinh Hồng kêu lên, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Toàn thân cô ta trở nên căng thẳng, vừa che chở cho Vương Tử Lam, vừa dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lý Thế Nhân: “Ông điên rồi, ông muốn giết bọn tôi sao?”
Những người đàn ông mặc đồ đen này dường như đã mất đi thất tình lục dục của con người, nhìn mọi người như thể đang nhìn một cái xác chết.
Đây chính là đội vệ sĩ của Lý thị, Long vệ bóng tối.
Cũng chính là những tử sĩ của Lý Thế Nhân, chỉ nghe lệnh của một mình ông ta.
Lý Thế Nhân muốn giết ai, bọn họ sẽ giết người đó.
Ngay cả khi đối phương là Lý Khinh Hồng, bọn họ cũng sẽ không hề nương tay.
Trong chuyến đi đến Giang Thành này, Lý Thế Nhân đã dẫn theo tám tử sĩ Long vệ.
Mặc dù số lượng chỉ có một nửa nhưng cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Sát khí dày đặc tỏa ra trên người họ khiến Lý Khinh Hồng sợ đến mức run lẩy bẩy.
Nhưng sắc mặt của Lý Thế Nhân vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: “Nếu như con không giế t chết đứa nhỏ trong bụng thì ba nghĩ mọi chuyện sẽ diên ra như vậy đấy.
Am!
Lời này vừa nói ra, Lý Khinh Hồng lảo đảo như sắp ngã.
“Khinh Hồng!”
Vương Nhất nhanh tay lệ mắt ôm lấy Lý Khinh Hồng, lúc này mới đỡ cho cô ta không bị ngã xuống.
Nằm xụi lơ trong lòng Vương Nhất, đôi mắt Lý Khinh Hồng rơi những giọt nước mắt lớn.
“Ông vốn dĩ không xem tôi là con gái của ông, tất cả những gì ông làm đều chỉ vì thể diện của gia tộc. Ông không hề quan tâm đ ến sống chết của tôi hay những thứ mà tôi trân trọng!”