Vương Nhất có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn bất cứ ai, anh đương nhiên biết sau khi đánh bại sáu tên Long vệ bóng tối thì phải nhanh chóng đến chỗ của Lý Khinh Hồng.
Gần như trong nháy mắt, anh đã xuất hiện bên cạnh Lý Khinh Hồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tên Long vệ bóng tối kia.
Bị Vương Nhất nhìn thẳng trực diện, hai tên tử sĩ nhất thời sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
Nhưng họ đã nhanh chóng phản ứng lại, dùng dao găm đâm về phía Vương Nhất.
“Chết đi.”
Vương Nhất sải bước về phía bọn họ, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt một trong hai người.
Bộp!
Anh nắm lấy bàn tay đang cầm dao của người kia, sau đó đột nhiên dùng sức.
Rắo!
Cổ tay của tên tử sĩ kia lập tức bị Vương Nhất vặn gãy 180 độ.
Mơ hồ có thể nhìn thấy xương cánh tay màu trắng.
Gần như cùng lúc đó, Vương Nhất nắm chặt bàn tay vặn vẹo của đối phương và đâm thẳng vào cổ họng anh ta.
Phụt!
Con dao găm trực tiếp xuyên thẳng qua cổ họng anh ta.
Máu tươi văng tung tóe!
Một tên Long vệ bóng tối đã chết!
Nhìn thấy cảnh này, Ngụy Thương Kiều sợ hãi đến mức cả người run rẩy, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Lý Khinh Hồng cũng rất ngạc nhiên.
Mặc dù cô ta biết Vương Nhất mạnh.
Nhưng thật sự không ngờ anh lại mạnh mẽ đến vậy.
Trong nháy mắt có thể tiêu diệt Long vệ bóng tối!
Phải biết răng Long vệ bóng tối của Lý Thế Nhân có thực lực mạnh mẽ ngang ngửa với những binh lính trong quân đội!
Vậy mà cứ thế bị anh xử lý.
Thậm chí còn có máu tươi bắn tung tóe lên mặt cô ta.
“Oa oa..
Đột nhiên, Vương Tử Lam trong lòng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi tới mức khóc thành tiếng.
Tiếng khóc cũng khiến Lý Khinh Hồng thoát khỏi cơn khiếp sợ, dần hồi phục lại tinh thần.
“Quên che mắt của Tử Lam lại rồi!”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng thay đổi rõ rệt, cô ta nhanh chóng vươn tay che mắt Vương Tử Lam.
Nhưng đã quá muộn.
Đứa nhỏ sợ đến mức khóc lớn, trực tiếp thoát khỏi vòng tay của Lý Khinh Hồng, vừa khóc vừa chạy thẳng về phía cửa.
“Tử Lam!”