Rầm----
Sau khi trở lại nhà họ Lý, Châu Mỹ Ngọc tức giận đóng sầm cửa lại, bà ta ngồi trên ghế sô pha thở hổn hển.
Mặt mày của Lý Mộng Đình, Lý Xung, Châu Mỹ Hòa và những người khác cũng rất u ám, tất cả đều không nói lời nào.
Lý Thiên Dương há miệng định thuyết phục bọn họ, nhưng khi lời nói đến bên môi rồi lại không thể thốt ra.
Nhìn một nhà ích kỷ như vậy, lòng ông bỗng trào lên một cảm giác nực cười.
Cười vì bọn họ luôn nhìn người bằng sự thiển cận, chỉ đại bàng biết nhìn đại bàng trên trời cao mà quên mất bầy kiến dưới mặt đất.
Ông châm một điếu thuốc rồi định hút, nhưng Châu Mỹ Ngọc bỗng dập điếu thuốc đi, bà ta giận dữ nói: "Bây giờ là lúc nào rồi mà ông còn ở đó hút thuốc?
Thuốc đã châm nhưng lại bị Châu Mỹ Ngọc hất đi, làm bỏng cả khuôn mặt Lý Thiên Dương.
Lý Thiên Dương đen mặt: "Thế bà nói thử đi bây giờ là lúc nào.”
"Tiểu Nhất tìm được tài trợ.
Vụ hợp tác giữa nhà họ Lý và Lệ Tinh cũng diễn ra rất suôn sẻ.
Mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt.
Bà còn không hài lòng chuyện gì nữa?"
Chuyện này không nói còn đỡ, một khi đã nhắc đến, sắc mặt của bọn Lý Mộng Đình càng tệ hơn.
Trong mắt Châu Mỹ Ngọc bừng bừng lửa giận.
Tận 2640 tỷ mà bà ta không xơ múi được đồng nào, chuyện này đã khiến bà ta hoàn toàn mất tỉnh táo.
Tất cả cơn giận tích tụ trong lòng cuối cùng cũng bùng phát: "Lý Thiên Dương, ông có phải là đàn ông không, rõ ràng 2640 tỷ này là do nhà họ Lý chúng ta xin được, chúng ta muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, đám đàn bà Lệ Tinh dựa vào cái thá gì mà muốn quản?”
"Giờ thì hay rồi, Lệ Tinh phái quản lý tài chính gì gì đó để theo dõi tình hình tài chính của nhà họ Lý chúng ta.
Đây mà là hợp tác gì nữa? Đây rõ ràng là hiệp ước bất bình đẳng, điều kiện như thế mà ông còn chấp nhận, mấy năm nay ông đúng là sống như một con chó!”
"Tại sao Lý tổng lại can thiệp đến như thế, chẳng lẽ bà không biết sao?”
Lý Thiên Dương lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh rồi nói: "Nếu mấy người không yêu tiền như mạng thì Lý tổng có can thiệp không? Ngược lại tôi thấy quyết định này của Lý tổng rất tốt.”
"Ông còn trách bọn tôi?”
Châu Mỹ Ngọc điên cuồng gào lên: "Bọn tôi vì cái gì, chẳng phải là vì cái nhà này sao? Nếu tranh giành chút lợi ích vì gia đình mình là sai thì ông là đồ vô lương tâm.
Không biết thằng nghiệt chủng kia đã cho ông uống thuốc mê hồn thì mà ông thành thế này.
Nói xong, hai mắt Châu Mỹ Ngọc đỏ bừng lên, bà ta khóc nức nở.
Thấy Châu Mỹ Ngọc bật khóc như thế, những người khác đều lần lượt an ủi.
"Mẹ đừng khóc nữa.
Dù không được chia tiền nhưng chúng ta vẫn có một phần công việc tốt mà."
Lý Mộng Đình vội khuyên nhủ: "Phúc lợi của lãnh đạo trung cao cấp ở Ẩn Long rất tốt.
Trừ tiền lương mỗi tháng 150 triệu ra thì cuối năm còn có tiền thưởng, cổ tức, tính ra mỗi năm chúng ta cũng kiếm được 5-6 tỷ.”
Lời này vừa nói ra, chẳng những không thể an ủi mà còn khiến Châu Mỹ Ngọc khóc thê thảm hơn.
"5-6 tỷ? 5-6 tỷ là cái thá gì, so với 2640 tỷ, 5-6 chẳng bằng hạt cát.”
"Cổ tức cuối năm cái quần què, tôi không quan tâm, Lý Thiên Dương, hôm nay ông phải nói rõ ràng, tôi là vợ ông, Mộng Đình là con gái ông, những ngừoi khác đều là anh chị em ông, ông có chia tiền hay không đây!
Châu Mỹ Ngọc lại bắt đầu khóc, bà ta vừa khóc vừa ép ông.
Nhìn Châu Mỹ Ngọc như vậy, Lý Thiên Dương bỗng trầm mặc.
Lý Mộng Đình, Lý Xung và Châu Mỹ Hoà cũng ra sức thuyết phục.
"Ba, mẹ đã khóc như thế rồi thì bà cứ chiều lòng mẹ đi, mẹ cũng vì cái nhà này thôi.”
"Đúng vậy đó Thiên Dương, tận 2640 tỷ lận đó, dự án này đâu có cần nhiều tiền như vậy? Nuốt chút tiền cũng chỉ là chuyện thường tình thôi mà.
Nếu thật sự không được thì chúng ta mua chuộc cái ả Tiền Kim Hồng kia, chỉ cần không để chủ tịch Lệ Tinh biết là được.”
"Anh cũng biết là nhà họ Lý đã nghèo tới như thế nào rồi mà, anh rể.”
Nhưng bọn họ đều không biết, họ càng nói nhiều, Lý Thiên Dương càng thất vọng.
Thấy thuyết phục cũng vô dụng, mặt Chu Mỹ Ngọc tái hơn, bà ta run run chỉ vào Thiên Dương: "Được lắm, Lý Thiên Dương, ông giỏi lắm ---- Châu Mỹ Ngọc này theo ông từ khi hai mươi ba tuổi, cũng không chê ông kết hôn lần hai mà chỉ một lòng một dạ với ông.
Nhưng lại đổi được kết cục thế này.
Hôm nay tôi nói thẳng, nếu ông không chịu chia tiền thì tôi sẽ dẫn Mộng Đình về nhà mẹ đẻ! Không sống ở đây nữa!
Ầm ----
Lời này vừa dứt, không chỉ Lý Mộng Đình biến sắc mà mặt Lý Thiên Dương cũng co giật dữ dội.
“Bà vừa rồi nói cái gì!” Ông quát lên, lộ ra khí thế của một gia trưởng.
Châu Mỹ Ngọc giật mình, nhưng vẫn cắn răng ép ông: " Tôi cũng chẳng cần nhiều, chia cho mỗi người có mặt ở đây 300 tỷ.
Số tiền còn lại ông cứ cầm đi hợp tác với Lệ Tinh.
Nếu không chia thì tôi sẽ dẫn Mộng Đình về nhà mẹ đẻ.”
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
Lý Mộng Đình tái mặt, cô ta vội thuyết phục: "Mẹ và ba đã ở bên nhau mấy chục năm rồi, không thể vì chuyện nhỏ thế này mà li thân được….”
"Câm miệng!"
Châu Mỹ Ngọc tát vào mặt Lý Mộng Đình, mọi người đều im lặng, chỉ có Châu Mỹ Ngọc điên cuồng rống lên: "Đây là chuyện nhỏ sao? Nhiều tiền như vậy mà ông ta muốn một mình nuốt hết sao? Không thể được! Nếu ông ta không đưa thì tôi sẽ không ở cái nhà này nữa, con theo mẹ về nhà họ Châu.”
Nói xong, bà ta lạnh lùng nhìn Lý Thiên Dương: "Tôi nghĩ ông ta đã quên mất ai là người đã giúp ông ta khi vừa một thân một mình tới Thiên An rồi.”
Lý Mộng Đình chỉ hơi không chú ý liền bị tát, cô ta trợn mặt sững sờ, sau đó cô ta chầm chậm nhìn Lý Thiên Dương, hy vọng rằng ông sẽ xin lỗi Châu Mỹ Ngọc.
Nhưng điều khiến Lý Mộng Đình thất vọng là Lý Thiên Dương vẫn thờ ơ.
Rồi ông ta lạnh lùng nói: "Tiểu Nhất nói đúng, do tôi quá mềm lòng nên mới dung túng cho mấy người hết lần này tới lần khác.”
"Tôi đã nói rõ ràng, mấy người đều là người thân của tôi.
Chỉ cần có lãi thì sẽ được chia theo cổ phần.
nhưng đây chỉ là tiền tài trợ, chưa sinh ra lãi mà mấy người đã nôn nóng đòi chia, mấy người đúng là muốn tiền tới điên rồi.
Lúc này, Lý Mộng Đình ngây ra, Châu Mỹ Ngọc cũng run lên vì tức giận, khuôn mặt bà ta đỏ bừng.
"Vương Nhất, lại là Vương Nhất —— Nếu không phải vì thằng nghiệt chủng đó thì tôi cũng không rơi vào bước đường này…” bà ta nghiến răng, trong mắt tràn đầy sát khí.
Ngay khi Lý Xung, Châu Mỹ Hoà và những người khác định khuyên nhủ thì Lý Thiên Dương lập tức xua tay, ông cứng rắn nói: "Không cần nói nữa, tiền này không thể chia, không phải bà ta muốn về nhà mẹ đẻ sao, để bà ta đi!”
"ba----"
"Đủ rồi!"
Lý Thiên Dương gầm lên rồi nhìn chằm chằm Châu Mỹ Ngọc, sau đó đi thẳng lên lầu.
Châu Mỹ Ngọc sững người một lúc mới phản ứng lại, bà ta chỉ vào lưng Lý Thiên Dương mà hét lên.
"Lý Thiên Dương, ông sẽ hối hận!"
Nói xong, bà ta nắm lấy cổ tay của Lý Mộng Đình và rồi đóng sầm cửa rời đi.
Châu Mỹ Hoà và Châu Mỹ Hoa đều chứng kiến tất cả, ánh mắt họ cũng trở nên lạnh lùng.
"Anh rể, nếu anh đối xử với chị gái em như vậy thì nhà họ Châu sẽ không buông tha cho anh đâu.”
Châu Mỹ Hoà và Châu Mỹ Hoa lạnh lùng nói, sau đó cũng rời khỏi nhà họ Lý.
Lý Thiên Dương là người duy nhất còn lại trong căn nhà trống rỗng này.
Ánh sáng mờ ảo khiến bóng lưng ông dài ra.
Ông của lúc này đã không còn quả quyết như khi nãy.
Bóng lưng cũng không còn thẳng nữa, nhìn có vẻ----rất cô đơn.
Ông run run kéo một ngăn kéo ra rồi mở két sắt.
Trong két không có tiền, không có sổ tiết kiệm, chỉ là một tấm ảnh cũ ố vàng.
Trên bức ảnh là một gia đình ba người.
Người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ dịu dàng, cả hai cùng bế một bé gái đang ngậm núm giả.
Lý Thiên Dương nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh cũ này như bảo bối.
Đầu ngón tay ông dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ.
Một giọt nước mắt rơi xuống.
"My, anh rất nhớ em...".