Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Bên trên hộp thuốc lá là hình một cây súng bắn tỉa, nhìn qua cũng biết không phải là thuốc bình thường.

Mà là thuốc là cung cấp đặc biệt cho chiến vực, là loại có bao nhiêu tiền cũng không mua được…

Nhưng mà bao bì vẫn chưa được mở ra, rõ ràng cho thấy chủ nhân không nố hút, nhưng mà lại nghĩ muốn cho người khác biết đây là thuốc lá cung cấp đặc biệt cho chiến vực, cho nên để trong túi khoe khoang.

Người thanh niên làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vừa nhìn thấy Vương Nhất, lập tức hoảng sợ, thiếu chút nữa đã kêu lên “Chào anh Vương” rồi.

Chính là người có “thể chất nổi tiếng” quen biết ở trong hội bạn học của Lý Tuyết Nhi trước kia, Châu Phong.

Bị một ánh mắt của Vương Nhất ngăn lại.

“Có chuyện gì?”

Châu Phong giải quyết việc công.

Vương Nhất châm một điếu thuốc: “Cũng không có gì, chỉ là dì nhỏ của tôi…”

Phát hiện ánh mắt sắp giết người của Lạc Thanh Thủy, Vương Nhất vội vàng đổi giọng: “Chị của tôi không cẩn thận đập đèn xe của một chiếc Rolls-Royce, cậu xem việc này giải quyết thế nào, phải bồi thường bao nhiêu tiền?”

Châu Phong lập tức nói: “Chuyện này không phải chuyện cục tôi quản lý, nhưng mà, chuyện rất nhỏ, mọi người có thể lựa chọn giải quyết riêng, hoặc là đến bộ phận giao thông đăng ký.

“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”

Lạc Thanh Thủy không quan tâm nữa: “Bọn họ bắt cháu gái tôi đi, tôi làm bọn họ dừng lại còn không được sao?”

Nghe vậy, chân mày Châu Phong cau lại: “Có việc này?”

Ban ngày ban mặt bắt người, vấn đề này lớn rồi.

Ngụy Thương Kiều sợ chuyện ồn ào lớn lên, lén lúc móc ra một xấp tiền đưa cho Châu Phong: “Chúng tôi là người nhà họ Lý ở Yên Kinh, con bé là con gái của chúng tôi…”

Châu Phong nghiêm túc từ chối: “Thực xin lỗi, chuyện này ở chỗ chúng tôi không thông được, không cần biết mấy người từ đâu đến, đều phải đi một chuyến!”

“Cô đủ rồi!”

Liên quan đến chuyện bắt người trên đường, nghiêm trọng đến mức có thể dân đến nghỉ ngờ “bắt cóc”.

Ngụy Thương Kiều còn có ý đồ hối lộ, tội càng thêm một bậc.

Lý Thế Nhân lập tức quát bảo Ngụy Thương Kiều dừng lại.

Nguy Thương Kiều cũng sợ hãi, cả người run lên.

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều cuối cùng cũng bị đưa đi.

Lúc Lý Thế Nhân đi qua trước mặt Lạc Thanh Hiền, Lạc Thanh Hiền cười cười: “Tôi nói rồi, xem thường cậu ta, ông phải chịu khổ.

Lý Thế Nhân không nói thêm gì, chỉ nói với Vương Nhất: “Đưa ba vợ mình vào đồn, cậu là người đầu tiên.”

Vương Nhất cười cười: “Nhưng mà tôi sẽ không nói xin lõi.”

Vương Nhất biết, bọn họ sẽ không sao, sẽ được thả ra rất nhanh.

Nhưng mà mục đích của Vương Nhất, chính là để bọn họ chịu chút đau khổ.

Nói cho bọn họ biết, nơi đây là Giang Thành, không phải là Yên Kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui