“Miếng ngọc này, tặng cho cô, trước kia trên chiến trường đã cứu mạng tôi.”
Lãnh Nhan run rẩy nhận lấy, Vương Nhất bước xuống xe.
Chất liệu ngọc rất tốt, hơn nữa còn mang theo chút ấm áp, nhưng mà ở giữa miếng ngọc, lại có một hố sâu.
Một lần trên chiến trường, viên đạn bắn tỉa của quân địch xuyên qua lồng ngực Vương Nhất.
Nhưng mà lại chạm vào đúng trên miếng ngọc này, cứu Vương Nhất một mạng.
Kể từ đó, Vương Nhất xem miếng ngọc này trở thành bùa hộ thân, nhưng bây giờ lại đưa cho mình.
Nước mắt Lãnh Nhan là từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô ta đã hiểu được ý của Vương Nhất rồi, đạp chân ra, rời khỏi chỗ này.
Nhìn xe Lãnh Nhan đi xa, ánh mắt Vương Nhất vô cùng sâu.
Sau lưng một người phụ nữ mặt áo da đen không tiếng động xuất hiện, chính là Khương Nhã My.
Ánh mắt của cô ta cũng sâu xa nhìn theo xe của Lãnh Nhan, hỏi: “Như vậy thật sự được sao, cô ấy theo anh năm năm, anh làm như vậy, là đang tổn thương cô ấy.’ Vương Nhất nhìn không chớp mắt, giọng nói trầm thấp.
“Chính là vì cô ấy theo tôi năm năm, tôi mới nguyện ý tin tưởng lòng trung thành của cô ấy, chỉ là cô ấy khó bước qua được cửa ải của chính mình.”
“Tôi giao miếng ngọc đó cho cô ấy, cũng như giao cho cô ấy một nhiệm vụ, cô ấy phải hoàn thành thật tốt.”
“Đợi sau khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ quay về, tôi tự mình đón gió tẩy trần cho cô ấy.
Khương Nhã My như là hiểu ra cái gì, con mắt xinh đẹp kinh ngạc: “Anh muốn để cô ấy đi nằm vùng? Vậy quá nguy hiểm rồi!”
“Đây là cách tốt nhất để cô ấy vượt qua tâm ma của mình.
Vương Nhất thản nhiên nói: “Cô ấy sinh ra ở đâu, quật khởi ở chỗ đó, con chip nổ trong đầu chính là bế tắc, chỉ có chính cô ấy mới có thể bước ra được bước kia.”
“Cô ấy không chỉ là cái bóng của tôi, còn là ngọn kiếm sắc nhất của tôi.
Khương Nhã My đương nhiên hiểu ý của Vương Nhất.
Vương Nhất đã từng nói với cô ta Lãnh Nhan đến từ ‘Võng Lượng”.
Trong đầu mỗi một sát thủ của Võng Lượng đều được cài một quả bom bằng con chíp nhỏ.
Một khi bị chết hoặc tiết lộ bí mật của tổ chức, lệnh nổ sẽ được kích hoạt, lúc đó trái bom chíp sẽ nổ tung.
Trong đầu Lãnh Nhan cũng được cài một quả.
Chuyện này thì Vương Nhất cũng bất lực, cho dù là bác sĩ cũng không có cách nào.
Phá đi xây lại là nhiệm vụ mà Vương Nhất giao cho Lãnh Nhan.
Nội gián hai bên, đi vào bên trong nội bộ, không chỉ vì anh, phần nhiều là vì bản thần Lãnh Nhan.
Mặc dù hiểu ý của Vương Nhất, nhưng Khương Nhã My vấn cảm thấy cách này rất điên khùng.
Cô ta nhìn Vương Nhất bằng một ánh mắt thật sâu: “Anh làm như vậy, sẽ hại chết cô ấy.
“Còn có cách nào tốt hơn không?”
Vương Nhất thờ ơ chất vấn: “Kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chúng ta nhất định phải làm chút gì đó, nếu không lần nào cũng bị đối phương giành trước, giống như cô vậy.