Diệp Phú Quý cười, lấy ra một bản hợp đồng: “Cô chủ căn dặn, vì để cảm ơn anh Vương và thể hiện thành ý của cô ấy, tập đoàn Viên Dương sẽ dốc toàn bộ sức lực giúp chỉ nhánh của tập toàn Lệ Tinh phát triển, tất cả hợp đồng trong đây, tập đoàn Lệ Tỉnh đều là người được lợi.”
Vương Nhất đọc và kiểm tra hợp đồng, hợp đồng không có vấn đề gì, nhưng cũng không nói cảm ơn.
Diệp Thúy Như làm như vậy, là điều đương nhiên.
“Còn việc thứ hai?”
Cả quá trình Lý Khinh Hồng đều đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng xúc động.
Rõ ràng cô mới là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tỉnh, nhưng không cần nói một câu nào đã có thể hợp tác với tập đoàn Viên Dương.
Tất cả những thứ này đều là công lao của Vương Nhất!
Người ta nể mặt Vương Nhất, mới hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh.
“Việc thứ hai chính là dân hai người đến văn phòng của cô chủ, buổi thảo luận sẽ được diễn ra tại phòng làm việc của cô chủ.
Vương Nhất gật đầu: “Đi thôi.”
Đang định đi vào, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Vương Nhất, sao anh lại ở đây?”
Lời này vừa được nói ra, lông mày Vương Nhất lập tức nhướng lên, quay đầu lại nhìn.
Phía sau chỉ thấy một chàng trai trẻ, đẹp trai đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt kia lạnh hận không thể giết chết anh.
“Vương Lâm, là anh?”
Đôi mắt Vương Nhất nheo lại một cách rất nguy hiểm, từ sâu trong đôi mắt lóe lên một tia sắc nhọn.
Trên áo vest của chàng trai trẻ cài một chiếc huy hiệu màu vàng rực rỡ, chính là huâần chương Vương thị tượng trưng cho thân phận.
Bên cạnh anh ta còn có năm cường giả với hơi thở vô cùng mạnh.
Mặc dù bọn họ đã cố ý thu lại khí thế, nhưng vẫn đem đến cho người khác một cảm giác uy hiếp không giận mà uy.
Đây chính là uy lực của cường giả, chỉ cần đứng ở đó, cũng đã đủ khiến người khác khiếp sợ.
Vương Nhất đoán năm người này có lẽ chính là cường giả đại diện Vương thị xuất chiến.
“Là Tôi”
Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất: “Đây không phải là nơi anh có thể đến, cút ra ngoài cho tôi!”
“Láo xược!”
Diệp Phú Quý lập tức hét lên, vẻ mặt không hề lương thiện nhìn chăm chăm vào Vương Lâm: “Anh Vương là khách quý mà cô chủ mời đến, địa vị không thấp hơn cậu, cậu dám bất kính với anh Vương?”
Ánh mắt Vương Lâm rơi vào người Diệp Phú Quý, đột nhiên cười khẩy: “Ông không biết tôi là ai?”
Diệp Phú Quý cau mày, đang định trả lời, Vương Lâm đã lắc đầu: “Cũng đúng, người phụ trách một công ty chỉ nhánh nhỏ nhoi, còn không được xem là nòng cốt của Diệp thị Vương tộc, sao có thể nghe qua tên của tôi?”
Câu nói này tràn đầy sự kiêu ngạo, Diệp Phú Quý đột nhiên cảm thấy bị sỉ nhục, kiêm cơn tức giận nói: “Cậu là ai?”
Vương Lâm cười: “Nể mặt ông giúp Thúy Như quản lý công ty chi nhánh, tôi sẽ nói cho ông biết.”