Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Cho dù là Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, hay là Lạc Thanh Thủy và Vương Lâm, khuôn mặt ai cũng tràn đầy sự kinh ngạc nhìn Diệp Ân Thi.

Bọn họ không ngờ đến, Diệp Ân Thị lại chất vấn Diệp Thúy Như một cách không chừa chút mặt mũi nào, hơn nữa còn tuyên bố, cô ta không có tư cách?

Mà ánh mắt của Diệp Thúy Như cũng trở nên vô cùng u ám, vô cùng lạnh lùng.

Cho dù đối diện với người mà cô ta rất ghét-Vương Lâm, cô ta cũng không lộ ra biểu cảm này.

Từ đó có thể thấy, ở trong lòng cô Diệp Ân Thi buồn nôn đến mức nào.

“Tôi có tư cách hay không, không đến lượt cô phán xét.’ Cô ta lạnh lùng nói.

“Vậy nói không chừng.

Diệp Ân Thi cười khẩy nói: “Cô trở về Diệp thị mới được bao lâu, ông nội không yên tâm về cô, bảo tôi giám sát cô, bây giờ tôi hỏi cô có chiêu được cao thủ không, không quá đáng chứ?”

Diệp Thúy Như không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Diệp Ân Thi càng trở nên u ám.

Vương Nhất nhìn thấy cảnh tượng này, biết mặc dù Diệp Thúy Như đã trở về Diệp thị, nhưng người Diệp thị đối xử với cô ta chẳng ra sao cả.

Gọi sang là giám sát, thực ra là can thiệp mọi phương diện.

Nếu như Diệp Thúy Như không chiêu mộ được cao thủ để tham gia đại hội Bắc Cảnh, vậy thì Diệp thị chắc chắn sẽ bị đào thải, bị loại.

“Không cần bận tâm, tôi đã tìm được người thích hợp rồi.”

Diệp Thúy Như thu lại khí thế trên người, thờ ơ nói: “Hơn nữa, người tổ chức cuộc thảo luận này là tôi, cô mới là người không có tư cách!”

“Vậy sao? Vậy cao thủ cô mời đến đang ở đâu?”

Đối diện với sự chế giễu của Diệp Thúy Như, Diệp Ân Thi không hề tức giận, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Trước khi đến, cô ta đã tìm hiểu qua, Diệp Thúy Như bắt tay với Vương thị, Lạc thị, đánh lén Tần thị rất có khả năng được tiến cử cho chức vô địch, nên mới mở một buổi thảo luận.

Trên thực tế lại do cường giả đại diện cho gia tộc của mình xuất chiến nói là tính.

Gia tộc nào có tuyển thủ tham gia mạnh hơn, người đó sẽ có quyền lên tiếng.

Tôn sùng cường giả, cường giả tối cao.

Nhưng, Diệp Ân Thi không hề nhìn thấy cường giả nào phía sau Diệp Thúy Như.

Cô ta nghĩ đến bây giờ Diệp Thúy Như còn chưa chiêu một được một cao thủ nào!

Diệp Thúy Như thờ ơ liếc nhìn cô ta: “Tôi nói chiêu mộ được rồi thì là chiêu mộ được rồi, còn phải nhận được sự đồng ý của cô sao?”

“Vậy cô gọi anh ta ra đi!”

Diệp Ân Thi tiếp tục ép Diệp Thúy Như.

Diệp Thúy Như càng mơ hồ, lấy lệ như thế này, cô ta càng tin vào phán đoán trong lòng mình.

“Không sai, tôi cảm thấy cô Diệp nói rất đúng.

Vương Lâm đột nhiên lên tiếng nói: “Thúy Như, cảnh ngộ của em anh cũng đã nghe qua, ngày đầu tiên đến Giang Thành, cùng với hiệp hội võ đạo Giang Thành chia tay trong sự không vui, không chiêu mộ được cao thủ, cái này không hề mất mặt, anh có thể giúp em.

Lúc nói những lời này, trên mặt Vương Lâm mang theo sự kiêu ngạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui