Vương Nhất khẽ đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Các người không phải nói là cao thủ hàng đầu sao, được, giờ tôi sẽ cho các người biết thế nào là cao thủ thực sự.”
Vừa nói, Vương Nhất vừa chậm rãi đứng lên, chờ bốn người còn lại đến bao vây tấn công.
Bốp!
Vương Nhất ngang nhiên ra tay, nện nắm đấm vào bụng lão nhị, một trong số bốn người xông lên.
“Khụ!”
Lão nhị trúng một trưởng, cả người cong như con tôm, đến nước miếng cũng đã văng cả ra.
“Lão nhị!”
Tên lão đại hét lên, sau đó nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt càng thêm phần nộ: “Mày muốn chết?”
“Thay vì quan tâm đến kẻ khác, không bằng quan tâm chính mình đi.”
Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất vang lên, người ta chẳng nhìn thấy bóng người của anh đâu nữa.
Tên lão đại quay người lại như một phản xạ có điều kiện, nhưng lại bị Vương Nhất tung một cước đá văng ra ngoài.
Thình thịch!
Thân hình của tên cầm đầu liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đập vào cửa sổ sát đất.
Răng rắc!
Cửa sổ kính sát đất xuất hiện đầy vết nứt.
Thân hình của tên lão đại như được khảm lên cửa sổ kính sát đất, mặt ông ta đầy vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Nếu Vương Nhất dùng thêm một chút lực, ông ta đã rơi xuống luôn rồi.
Ông ta cẩn thận nhìn xuống dưới, sau đó lại quay đầu nhìn lại, một cảnh tượng xuất hiện khiến hai mắt của ông ta như sắp tách ra làm đôi…
Vương Nhất đá mạnh vào đầu gối của lão tam lão tứ.
Lực đạo mạnh đến mức lập tức khiến lão tam lão tứ quỳ xuống trước mặt Vương Nhất.
“Vương Lâm, đây là tuyển thủ đại diện cho nhà họ Vương hả? Hơi yếu nhỉ!”
Vương Nhất không biết tự lúc nào đã ngồi lại vị trí ban đầu, cầm tách trà trong tay, vẻ mặt trêu tức nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm tức giận đến mức mặt mày Xanh mét, nhưng hơn thế là một loại sợ hãi xuất phát từ nội tâm.
Năm người này là những cao thủ được anh ta tuyển chọn kỹ lưỡng.
Không ngờ khi đối mặt với Vương Nhất một đòn cũng không chịu được!
“Vương Nhất, anh dám đánh người của tôi, chán sống rồi hả?”
Vương Lâm nổi giận đùng đùng, quát Vương Nhất.
Sắc mặt Diệp Thúy Như cũng vô cùng khó coi, cô ta nói với Vương Nhất: “Dạy cho họ một bài học được rồi, sao lại làm họ bị thương?”
Hiện tại bọn họ cùng ngồi trên một chiếc thuyền, làm bị thương bất kỳ tuyển thủ nào cũng là một tổn thất.
Vẻ mặt Vương Nhất vấn bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra: “Họ không lên được cũng không sao, tôi lên là được.”