“Nếu anh không thể tham gia cuộc thi, vậy Cứ ngoan ngoấn làm người xem thôi, cố gắng hết sức là được, còn đâu nghe ý trời vậy!”
Lý Khinh Hồng nghiêm túc nói với Vương Nhất.
Bụp!
Lạc Thanh Thủy thổi một cái bong bóng, nó vỡ rồi dính đầy miệng bà ta: “Có lẽ, vốn dĩ không thể liên minh các vương tộc được đâu.
Vương Nhất đồng ý với cách nói này.
Môi một nhà trong số chín vương tộc lớn đều coi lợi ích quan trọng nhất, nếu bắt tay hợp thành liên minh, chắc chắn họ sẽ cãi cọ xem ai được lợi nhiều, ai được lợi ít.
Vốn dĩ hôm nay sẽ giải quyết các vấn đề liên quan đến phân chia lợi ích.
Nhưng bây giờ sắp giải tán đến nơi rồi, còn lợi ích gì nữa cơ chứ?
“Không được!”
Diệp Thúy Như khăng khăng: “Có lẽ các anh sẽ không buồn vì chuyện này, nhưng với tôi, tôi cần phải giành được vị trí đứng đầu trong đại hội lần này!”
“Tại sao?”
Vương Nhất hỏi.
Diệp Thúy Như hơi do dự, nhưng cô ta vấn kể rõ lý do.
“Tôi đến Giang Thành vì anh, nhưng Diệp Ân Thị đầu têu khiến tất cả mọi người đều phản đối, mấy người cô ta ép tôi phải ký giấy cam kết, nếu không giành được vòng nguyệt quế dành cho người đứng đầu tại đại hội Bắc Cảnh thì tôi sẽ bị đuổi khỏi Diệp thị”
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt của Vương Nhất thay đổi, anh không nói gì nữa.
Lý Khinh Hồng cũng quen rồi, chỉ e rằng cả đời này Diệp Thúy Như cũng sẽ không thể quên cái danh Vợ cũ.
Đương nhiên, cô ta cũng chẳng bao giờ lên được chính thức.
Có điều chuyện này lại khiến cho Lạc Thanh Thủy hơi cảm thấy khó chịu.
“Tôi đang thắc mắc không biết tại sao cô lại có lòng tốt như thế, muốn lập liên minh các vương tộc khác để cùng tấn công Tần thị, hóa ra là chỉ vì bản thân cô thôi!”
Lạc Thanh Thủy tức giận: “Tự cô ký giấy cam kết, có liên quan gì đến chúng tôi đâu? Tôi muốn rút lui!”
Vốn dĩ Lạc Thanh Thủy chỉ đến ngồi không, đương nhiên bà ta không muốn tham gia với Diệp Thúy Như.
Thấy tất cả mọi người đều không đồng ý với mình, Diệp Thúy Như quay về chỗ cũ.
Cô ta không nói gì, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn hiu quạnh và cả không cam lòng của cô ta.
Lý Khinh Hồng thở dài.
Thật ra, cô ta và Diệp Thúy Như đều thuộc cùng một loại người.
Vốn dĩ cô ta cũng sẽ hắc hóa giống như Diệp Thúy Như, nhưng sau đó cô ta lại không như vậy.
Bởi vì bên cạnh cô ta có Lý Tuyết Nhi và Vương Tử Lam.
Còn cả Vương Nhất.
Còn cô ta thì chẳng có cái gì.
Từ đầu đến cuối cô ta đều cô đơn một mình.
Vương Nhất cứ như một mặt trời ấm áp tràn ngập ánh sáng, thu hút cô ta bước ra khỏi bóng tối.