Mỗi khi thấy Diệp Thúy Như như thiêu thân lao đầu vào lửa, cô ta đều cảm thấy giống như mình mới là kẻ thứ ba.
Dù sao, nếu không có cuộc gặp gỡ tình cờ vào năm năm trước, Vương Nhất cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của cô.
Anh bảo vợ mình tên là Kim Thúy Như, anh con rể ở rể của nhà họ Kim.
Có lẽ thời gian năm năm, dưới tấm lòng chân thành và sự bảo vệ của Vương Nhất, đã có thể khiến cho Diệp Thúy Như cởi bỏ màu sắc bảo vệ trên người.
Nhưng chuyện tình cảm thì ai có thể hiểu rõ được đây?
Lý Khinh Hồng sẽ không thương hại hay tội nghiệp cô ta.
“Chờ chút! Ở chỗ tôi vẫn còn một người.”
Vương Nhất vẫn luôn im lặng lại chợt lên tiếng.
Diệp Thúy Như vốn đang buồn râu lập tức ngẩng đầu lên.
Ngay cả Lý Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy cũng nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
“Anh còn ai?”
Vương Nhất hơi nheo mắt, nhìn Diệp Thúy Như, nói: “Ở chỗ tôi có một người có thể giải quyết chuyện này giúp cô.”
“AI?”
Diệp Thúy Như hỏi.
Vương Nhất nói ra chuyện của hiệp hội võ đạo Thiên An.
“Bây giờ hiệp hội võ đạo Thiên An thuộc về tôi, hội trưởng đương nhiệm là Diệp Kình Hiên của gia tộc họ Diệp, sức mạnh tổng hợp của anh ta không hề kém hiệp hội võ đạo Giang Thành, nếu cô không chê thì tôi có thể gọi họ đến đây.”
Ầm!
Anh vừa nói xong, không chỉ Diệp Thúy Như, mà ngay cả Lý Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy, cũng nhìn Vương Nhất đầy khó tin.
Họ chỉ biết hầu như các thế lực ở Thiên An đều đã cúi đầu trước Vương Nhất, nhưng không ngờ, anh nắm cả hiệp hội võ đạo.
“Diệp Kình Hiên…”
Diệp Thúy Như nhíu mày, cô ta đã từng nghe thấy cái tên này, nhưng chưa từng gặp người thật.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cô ta nói với Vương Nhất: “Chuyện đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào khác, ngựa chết cũng phải cứu thành ngựa sống, tôi tin người của anh!”
Vương Nhất cười: “Được, vậy tôi lập tức gọi anh ta đến đây.”
“Kinh Hồng, em đi với dì trước đi, đợi giải quyết xong mọi việc, anh lại tới.”
“ừm.”
Lý Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy nhanh chóng rời khỏi đó.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Vương Nhất và Diệp Thúy Như.
“Cảm ơn.
Diệp Thúy Như lại nói cảm ơn với Vương Nhất.
Vương Nhất nhìn cô ta: “Cô không cần cảm ơn tôi, không phải tôi giúp cô vì chuyện ngày trước, mà chỉ giúp cô xử lý chuyện trong gia tộc, rồi sau đó nói sau.”