Mắt cô ta đỏ ửng, khóc sưng cả mắt.
Diệp Kình Hiên cũng khóc, nhưng chẳng ai cười nhạo anh ta.
“Kình Hiên, tại sao mẹ lại mất?”
Diệp Thúy Như hỏi, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Đồng Yên Nhiên đứng bên cạnh hoảng sợ, cô ta lập tức lùi ra đằng sau.
Ai cũng biết, Diệp Thúy Như hỏi như thế để làm gì.
Báo thù cho mẹ mình!
Mà oô ta lại là con gái ruột của Đồng Kiệt nếu bị Diệp Thúy Như biết thì cô có mười cái mạng cũng không đủ!
Diệp Kình Hiên cười: “Mẹ tự sát, người ép mẹ tự sát cũng đã chết rồi.
“Vậy sao…”
Sát ý trên người Diệp Thúy Như biến mất không còn dấu vết.
Cô ta quay đầu liếc nhìn Đồng Yên Nhiên.
Ánh mắt cô ta rất bình thường nhưng lại khiến cho Đồng Yên Nhiên sợ khiếp vía.
Khi cô ta vấn còn là Kim Thúy Như, cô ta đã biết mình là người của Diệp thị ở Yên Kinh.
Chắng qua lúc ấy tình hình nguy cấp nên để lấy lòng nhà họ Kim, cô ta cố ý đổi tên mình thành họ Kim.
Cô ta đã điều tra thông tin của Diệp Kình Hiên, biết anh ta là con riêng của Đồng Kiệt.
Diệp Kình Hiên ẩn núp ở nhà họ Đồng lâu như vậy, chính là để báo thù cho mẹ mình.
Trong lòng Diệp Thúy Như biết rất rõ mẹ của anh ta chết như thế nào.
Cũng may bây giờ Đồng Kiệt đã chết, nếu không, bây giờ ông ta mà rơi vào tay của Diệp Thúy Như, chắc chắn ông ta sẽ còn chết thảm hơn.
Diệp Kình Hiên không nhịn được hỏi: “Chị ơi, trước kia sao chị lại ở nhà học Kim mà không ở cùng với em?”
Nếu Diệp Thúy Như ở cùng với anh ta từ khi họ còn nhỏ, thì có lẽ anh ta sẽ không bị nỗi hận che mờ mắt.
Diệp Thúy Như nhìn về phía chân trời, từ từ nói.
“Mẹ của chúng ta tên là Diệp Tâm, là một người hầu rất bình thường ở Diệp thị.”
“Nhưng có một ngày, có một người gọi là Diệp Thiên Vũ ở Diệp thị đã làm nhục bà ấy, thế nên mới có chị.”
“Làm sao chị và mẹ có thể sống dưới thân phận cao quý của Diệp thị? Mẹ đã giấu chị năm năm, cuối cùng vân không thể giấu được nữa, trong một đêm giông bão, hai mẹ con chị đã bị đuổi ra khỏi nhà.
“Nói đến đó cũng thấy mỉa mai, chị ngoài ý muốn đến thế giới này, nhưng lại là người có huyết mạch tinh khiết nhất Diệp thị, đây cũng là lý do họ mời chị quay về!”
Vương Nhất và Diệp Kình Hiên đều yên lặng nghe Diệp Thúy Như kể về thân thế của mình.
Khi nghe đến cái tên Diệp Thiên Vũ, trong lòng anh khẽ giật mình.
Khi Lý Khinh Hồng giới thiệu Diệp Ân Thi, cô ta đã từng nhắc đến một người đàn ông khác.
Diệp Bất Phàm.
Chẳng lẽ Diệp Thiên Vũ là ba của Diệp Bất Phàm hay sao?
Diệp Kình Hiên lại yên lặng bất ngờ, không ngắt lời cô ta.