Sắc mặt Ngụy Thương Kiều có hơi khó coi.
“Phải rót đầy.”
Lý Thế Nhân mở miệng, Ngụy Thương Kiều mới căng da đầu tiếp tục rót.
Nhưng sao bà ta phải rót rượu chứ?
Rót tượng trưng là được rồi.
Vương Nhất lại ngăn bà ta lại lần nữa: “Chúng tôi có văn hóa trên bàn tiệc của chúng tôi, đã là thật lòng xin lôi, vậy phải rót đầy, dì Ngụy, bà không rót đầy sao!”
Ngụy Thương Kiều hận không thể cho Vương Nhất hai cái tát, nhưng vấn nở nụ cười trên mặt, rất cẩn thận rót rượu.
Trong chốc lát, không nắm được lực, rượu tràn ra ngoài.
Vương Nhất cười ha ha nói: “Dì Ngụy à, rót rượu, phải chú ý một chữ ổn, không thể cứ rót thế nào cũng được, nếu không chính là không tôn trọng khách, bà tự phạt ba ly đi.”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có Vương Nhất cười nhạt.
Ánh mắt của những người khác trên bàn tiệc đánh giá Vương Nhất.
Có kinh ngạc, có sợ hãi, cũng có vẻ mặt tức giận.
Nguy Thương Kiều là ai cơ chứ?
Là vợ sau của của Lý Thế Nhân chủ nhà của Lý thị!
Tuy rằng địa vị chắc chắn không bằng người vợ trước Lạc Thanh Hiền cao cao tại thượng, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân của Lý thị.
Ai dám hùng hổ dọa người như vậy chứ?
Nhưng Vương Nhất lại cố tình một hai bắt Ngụy Thương Kiều phải tự phạt ba ly.
Còn làm trò trước mặt Lý Thế Nhân.
Không thể nói là không to gan được.
Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Nhất, ý bảo không cần làm Ngụy Thương Kiều tức giận.
Sắc mặt Lạc Thanh Hiền và Lý Khinh Hồng thật ra lại rất nhẹ nhàng, làm ra vẻ không sao cả.
Với cách nói chuyện trước đó của Ngụy Thương Kiều, hai người đều muốn dạy dõ Nguy Thương Hồng một chút.
Người bị kẹp ở giữa khó chịu nhất đương nhiên là Lý Tuyết Nhi.
Một người là mẹ của mình, một người khác cố tình lại là anh rể.
Rất khó vứt bỏ Phục hồi tinh thần lại, gương mặt Ngụy Thương Kiều đã hiện lên giận dữ: “Đây là ai quy định?”
Vương Nhất dường như không nhận thấy Ngụy Thương Kiều tức giận, nhàn nhạt nói: “Đây là quy củ do tổ tiên đặt ra, nếu là tiệc tạ lôi, thì phải có dáng vẻ của người tạ lỗi, nếu không sao có thể gọi là tiệc xin lõi chứ.
Vương Nhất chắc nịch nếu Lý Thế Nhân đã tổ chức tiệc xin lỗi, thì căn bản không có cơ hội để phản bác.
Lý Thế nhân nhàn nhạt liếc Ngụy Thương Kiều một cái: “Uống đi.”
Sắc mặt Ngụy Thương Kiều lúc trắng lúc đỏ, hàm răng nghiến chặt.
Lý Thế Nhân cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì bà ta chỉ có thể uống.