Nghe vậy, Vương Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn ông ta.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều phát hiện ra sát ý của đối phương.
“Rốt cuộc ông muốn thế nào! Vì sao ông lại không thể bỏ qua cho anh ấy?”
Hai mắt Lý Khinh Hồng đỏ hoe, cảm xúc kích động hét lớn.
Ánh mắt Lạc Thanh Hiền cũng lạnh xuống: “Cho dù ông có không thích cậu ấy, cậu ấy cũng là con rể của ông, tôi thật sự không nghĩ ra được lý do gì mà ông lại muốn giết cậu ấy.”
“Các người muốn biết lý do phải không?
Được, tôi nói cho các người biết.”
Lý Thế Nhân nhàn nhạt nhìn Vương Nhất: “Các người không biết cậu ta có quan hệ với thế lực có dạng gì, tôi sẽ không cho phép loại nhân vật nguy hiểm như vậy tồn tại.”
“Lần này đại hội ở phía Bắc, chính là cơ hội rất tốt, nên tôi đã tự mình tới, mong chờ quyết đấu cùng cậu.”
Hai mắt Lý Thế Nhân híp lại, giọng nói khàn khàn nói.
Lời nói điêm nhiên của Lý Thế Nhân vang vọng cả nhã gian, ngay lập tức khiến nơi này trở nên yên ắng.
Cơ thể của Lý Mộng Đình thậm chí còn run.
Bởi vì cô ta cảm nhận được, một cõ sát khí lạnh lẽo cũng lập tức tỏa ra, khiến cả người cô ta rét lạnh.
Đám người Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Hiền càng có ánh mắt khó tin mà nhìn Lý Thế Nhân.
Thật ra Lý Khinh Hồng phát hiện chỗ kỳ lạ từ lâu rồi.
Bất luận là Vương Thị, Tân Thị hay Diệp Thị, người phái ra đều giống như những thế hệ trẻ như Kim Thúy Như, Diệp Ân Thi, Tân Vũ, Vương Lâm.
Chỉ có Lý Thị là do gia chủ Lý Thế Nhân của Lý Thị đích thân dân đội.
Điều này khó tránh sẽ không khiến người khác sinh lòng nghỉ ngờ.
Đường đường là Lý Thế Nhân gia chủ của Lý Thị, lại muốn tranh với những tiểu bối như Diệp Thúy Như, Diệp Ân Thi?
Như này nói ra ngoài thật sự trái thân phận!
Nhưng bây giờ bọn họ biết rồi, Lý Thế Nhân đích thân tới Giang Thành, căn bản không phải nhằm vào đại hội Bắc Cảnh.
Đại hội Bắc Cảnh chỉ là một bàn đạp, mục đích chủ yếu nhất vân là giết Vương Nhất.
Vậy nên ông ta cũng dẫn theo một nửa Ám Ảnh Long Vệ.
Bên cạnh Vương Nhất còn có nữ vệ sĩ rất mạnh, Lãnh Nhan.
Một nửa Ám Ảnh Long Vệ này, thực lực của Lãnh Nhan về cơ bản có thể bị phớt lờ.
Còn lại thì là Lý Thế Nhân ra tay với Vương Nhất.
“Ông dám làm anh ấy bị thương!”
Lý Khinh Hồng biết được sự thật thì rất phần nộ, kích động tới mức trên cổ nổi gần xanh, ánh mắt vừa tức giận và sợ hãi.
Ánh mắt của Lạc Thanh Hiền cũng tối đi: “Nó là người tôi bảo vệ, ông muốn động vào nó, hỏi qua tôi chưa?”
“Không cần hỏi bài”
Lý Thế Nhân nhìn thẳng vào Lạc Thanh Hiền, trong mắt không có chút sợ hãi: “Tôi muốn làm chuyện gì, trước giờ chỉ xem có muốn làm hay không, trước giờ không nhìn có thể làm hay không.”
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây thay đổi sác mặt.