Lý Khinh Hồng cũng trịnh trọng nói.
Còn chưa thoát ra khỏi chuyện quyết chiến giữa Vương Nhất và Lý Thế Nhân, Lý Khinh Hồng không muốn Vương Nhất xảy ra chuyện nữa.
Đối với điều này, Vương Nhất chỉ cười hờ hững, không có lên tiếng.
Dự bị của Ẩn Vu, đối với anh mà nói quả thật là lính mới.
Lúc đầu khi không có việc anh và Khương Nhã My còn cùng nhau thao luyện bọn họ.
Bây giờ năm năm trôi qua, thành viên dự bị của Ẩn Vu lúc đầu anh dạy cũng chắc đã trở thành trụ cột trung lưu.
Có điều nhìn thấy Vương Nhất, bọn họ vẫn phải chào một tiếng chào huấn luyện viên!
Đám người Lý Thế Nhân, Ngụy Thương Kiều, Lý Thiên Dương định đi nghênh đón.
Ngụy Thương Kiều quay đầu hỏi Vương Nhất: “Các người thật sự không đi sao?”
“Tôi không đi.”
Vương Nhất lạnh nhạt xua tay.
Đâu có chuyện huấn luyện viên của huấn luyện viên đi nghênh đón bọn họ chứ?
Không ra cái thể thống gì!
Lý Khinh Hồng cũng ở lại, đút cơm cho Vương Tử Lam.
“Vậy cậu ở đó đi.”
Nguy Thương Kiều cười lạnh lùng: “Những người đó là anh hùng có biết bao nhân vật lớn muốn gặp cũng không gặp được, cậu căn bản không biết mình đã bỏ lỡ cái gì.”
Vương Nhất không đáp lại, tự mình ăn đồ ăn.
Nhóm người bọn họ đi ra khỏi sơn trang.
Trên mặt môi người đều mang vẻ kích động.
Dù là Lý Thế Nhân cũng muốn móc nối quan hệ với Ẩn Vu.
Dù sao, Lý Thị là vương tộc mới, nội tình chắc chắn không thể so với với những vương tộc lâu đời như Tần Thị, Vương Thị, Diệp Thị.
Tần Thị tại sao là ứng viên giành quán quân của đại hội Bắc Cảnh lần này, nguyên nhân rất lớn là Tần Thị có quan hệ rất tốt với Mục Lang người thủ hộ biên cảnh phía Tây.
Móc nối quan hệ tốt với ông trùm của Chiến Vực, chỗ tốt là không thể tưởng tượng.
Hai bên đường thậm chí trên cái cây đều cắm cờ Tất cả xe hơi trong sơn trang đều xuất động toàn bộ, hình thành đội hình.
Đằng sau lại là đội hình chỉ chít, sớm đã đứng thẳng.
Người cầm đầu chính là Bạch Trịnh.
Vẻ mặt của anh ta nghiêm nghị, đang chờ đợi.
Cách đó không xa, mấy chiếc trực thăng từ từ bay từ bên đó tới.
“Thật hoành tráng.”
Ngụy Thương Kiều nhìn một cái, vẻ mặt rất kích động.
Tuy Lý Thế Nhân duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng cũng không thể kìm nén sự vui mừng trong lòng.
Đám người Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình, Lý Tuyết Nhi càng như thế.