Ngụy Thương Kiều mỉm cười nói: “Cậu ta đang ăn cơm ở nhã gian của chúng tôi, có điều cậu ta là thăng ở rể không được thừa nhận của nhà chúng tôi, các vị muốn như nào cũng được.”
Bạch Trịnh cười lạnh: “Không khoa trương. như thế, chỉ là muốn hỏi, cậu ta dựa vào đâu dám nói như thế”
Hạ Lãm, Lục Viên và Hồ Hoàng Việt ở sau cùng đều có vẻ mặt nghi ngờ mà đơ ra.
Thằng ở rể của Lý Thị, không phải là cậu Vương hay sao?
Lẽ nào còn có người ở rể khác?
Ôm lòng tò mò, bọn họ cũng đi theo.
Trên mặt Ngụy Thương Kiều nở nụ cười âm hiểm.
“Vương Nhất, lần này tôi xem cậu giải thích như nào!”
Nguy Thương Kiều không hề lo lăng lý do của mình sẽ bị lật, bởi vì trong nhã gian có camera.
Lời Vương Nhất nói đều được camera ghi lại.
Anh không thoát được!
Lý Mộng Đình và Lý Thiên Dương lo lắng đi theo, trong lòng lo lắng thay cho Vương Nhất. Trước đó bọn họ đã nhắc nhở Vương Nhất, đừng nói loại lời này, không ngờ bị coi thành điểm yếu rồi.
Lý Thế Nhân chỉ bình tĩnh nhìn mọi chuyện, cũng không ngăn cản.
Đối với ông ta mà nói, Ngụy Thương Kiều làm tất cả chuyện này đều có lợi với ông ta.
Rất nhanh, bọn họ quay trở lại sơn trang Anh Liệt.
Lúc này Lý Khinh Hồng và Đường Tử Lam đã ăn xong, ở một bên ngắn phong cảnh.
Vương Nhất và Lạc Thanh Hiền lại mỉm cười nhìn bóng lưng của hai mẹ con, thư thái uống rượu.
Rầm!
Vào lúc này, cửa mở ra.
Ngụy Thương Kiều dân một đám người đi vào, chỉ vào Vương Nhất nói: “Chính là người này!” “Nếu các người không tin, có thể trích xuất camera, xem thử cậu ta rốt cuộc có nói hay không!”
Ngụy Thương Kiều nói rất đanh thép, đám người Lý Mộng Đình càng thêm lo lắng.
Nhìn thấy nhiều người đi vào, Lý Khinh Hồng lập tức thay đổi sắc mặt, giấu Vương Tử Lam ra đằng sau, cảnh giác hỏi: “Các người muốn làm cái gì?”
“Không có gì, chỉ hỏi chút chuyện.”
Bạch Trịnh cười lạnh đi về phía Vương Nhất.
Nguy Thương Kiều thở dài: “Khinh Hồng, chồng của cô nói chuyện không biết chừng mực, đắc tội với những anh hùng này!”
Bạch Trịnh vốn muốn trực tiếp hỏi thẳng, nhưng vừa nhìn thấy tướng mạo của Vương Nhất, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi.
“Là, là anh?!”
Vương Nhất ngẩng đầu, mỉm cười với Bạch Trịnh: “Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
Bạch Trịnh lập tức quay đầu, nghiêm nghị nhìn Ngụy Thương Kiều: “Người ôm lòng bất kính mà bà nói là cậu ấy?”
Ngụy Thương Kiều gật đầu: “Phải, lời cậu ta nói, ngay cả tôi cũng không nghe nổi.”
Bạch Trịnh do dự: “Đợi đã, tôi đi thông báo.
Bạch Trịnh nói xong thì đi ra khỏi phòng.