Chân Long Chí Tôn Đô Thị

“Huấn luyện viên Thiết Ngưu quả nhiên là không gọi phí, một quyền này quá mạnh!”

“Huấn luyện viên Ẩn chủ có thể đỡ được không?”

Bọn họ xì xầm bàn luận riêng.

Bụp!

Tuy nhiên ngay sau đó, Vương Nhất lại dễ dàng đỡ được một quyền đầy bá đạo của Thiết Ngưu.

Cùng lúc này, khuỷu tay của tay còn lại đã đập tới.

Đầu gối cũng nâng lên.

Đồng tử của Thiết Ngưu đột nhiên co rút, cả người lập tức căng cứng.

Một quyền này là một kích toàn lực của Thiết Ngưu, lại bị Vương Nhất tùy ý chặn được.

Điều này đã khiến Thiết Ngưu sốc.

Càng đừng nói tới phản kích của Vương Nhất – khuỷu tay và đầu gối cùng lúc công kích tới, tốc độ nhanh tới mức không nhìn ro.

Thiết Ngưu muốn tránh né, nhưng sát ý mãnh liệt, vậy mà khiến anh ta không cử động được.

Loại sát ý này không phải Vương Nhất tỏa ra, mà là sát khí tỏa ra trong mỗi một chiêu thức.

Cường giả làm sao mới được gọi là cường giả, không chỉ trên người bọn họ có sát khí, càng vì mỗi một chiêu thức của bọn họ thì đã thẩm thấu sát khí.

Ở dưới loại sát khí này, Thiết Ngưu vậy mà lung lay trong gió, không cử động được.

Anh ta chỉ có thể yên lặng đợi khuỷu tay này đánh vào người mình.

“Dù sao cũng không phải chưa từng bị huấn luyện viên dạy dô.”

Thiết Ngưu nghĩ trong lòng, nhắm chặt hai mắt.

Tuy nhiên qua rất lâu, trên người không có truyền tới tiếng đánh trúng.

Thậm chí không có tí âm thanh nào.

Giống như thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này.

Thiết Ngưu không nhịn được mà mở mắt ra.

Tuy nhiên khi mở mắt, cả người anh ta toát hết mồ lạnh vì bị dọa sợ.

Vương Nhất một tay túm đầu của anh ta, khuỷu tay của tay còn lại dừng ở cách mặt anh ta mấy cm.

Mà cái cước lên gối đó cũng suýt nữa đá vào xương sườn của Thiết Ngưu.

Cả người Thiết Ngưu cứng đờ, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

Bất luận là cái khuỷu này, hay cái lên gối này, một khi đập vào, anh ta không chết cũng trọng thương.

Thậm chí dùng lực đạo của huấn luyện viên, cú lên gối này, một nửa xương sườn cũng sắp hết.

Học sinh của Thiết Ngưu cũng nhìn đơ luôn.

Người nào người nấy trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt hết sức ngỡ ngàng.

“Nếu đây là ở trên chiến trường, cậu bây giờ đã chết hẳn rồi!”

Vương Nhất buông Thiết Ngưu ra, ngồi lại về chô, hờ hững uống rượu.

Lúc này Thiết Ngưu đã bị toát mồ hôi đầy đầu, thậm chí cơ thể cũng hơi run rẩy.

Phải, nếu lúc này ở trên chiến trường, bây giờ anh ta đã chết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui