Nhìn thấy Thiết Ngưu chặn ở cửa, đám người Ngụy Thương Kiều cũng dừng bước, ánh mắt ngỡ ngàng.
Sát khí trên mặt Thiết Ngưu khiến tất cả mọi người sững sờ.
Lý Mộng Đình đỡ Lý Khinh Hồng dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Chị, Vương Nhất sẽ không thật sự bị đánh rồi chứ?”
“Ha ha ha…”
Ngụy Thương Kiều không nhịn được mà cười: “Một phế vật như cậu ta cho dù biết chút công phu mèo cào, làm sao so được với dự bị của Ẩn Vu? Chắc chắn bị đánh gục rồi!”
Lúc này Ngụy Thương Kiều dứt khoát không giả vờ nữa, trực tiếp buông lời mỉa mai.
Biểu cảm của Thiết Ngưu đã nói rõ tất cả.
Mọi người nhường đường, Thiết Ngưu dân người rời đi.
“Vương Nhất, cậu nói cậu không phải tự làm tự chịu hay sao? ha ha ha…
Ngụy Thương Kiều trực tiếp đẩy cửa đi vao.
Tuy nhiên cái nhìn thấy lại là Vương Nhất hoàn hảo không tổn hại.
Anh bình thản uống rượu, trên mặt nở nụ cười trào phúng, nhìn Ngụy Thương Kiều.
Tiếng cười của Ngụy Thương Kiều lập tức im bặt, biểu cảm giống như thấy ma mà nhìn Vương Nhất.
“Cậu, cậu sao không bị làm sao? Bọn họ không phải tới dạy dỗ cậu hay sao?”
Vương Nhất thản nhiên gật đầu: “Đúng là dạy dỗ một trận, chỉ có điều, ngược lại với điều bà nghĩ.”
Sắc mặt của Ngụy Thương Kiều lập tức thay đổi: “Có ý gì?”
Vương Nhất cũng không nói chỉ tiết, để Ngụy Thương Kiều tự mình nghĩ.
Ngụy Thương Kiều nghiêm túc suy nghĩ, ngược lại với điều Ngụy Thương Kiều bà nghĩ, vậy chẳng phải là người bị dạy dõ là Thiết Ngưu sao?
“Cậu giả vờ gì chứ?”
Nguy Thương Kiều lập tức cười lạnh nói: “Cậu sao có thể là đối thủ của bọn họ, tôi thấy cậu quá yếu, bọn họ ngay cả hứng thủ động thủ cũng không có?”
Lý do này bọn họ có thể chấp nhận một chút.
Bọn họ là ai chứ?
Dự bị của Ẩn Vu!
Sao lại so đo với người bình thường?
Đương nhiên là tha cho Vương Nhất rồi.
Mặc kệ nói như nào, Vương Nhất không sao, Lý Khinh Hồng vui nhất.
Cô đi tới trước mặt Vương Nhất, nghiêm túc nói với anh: “Sau này đừng nói những lời như thế, anh đã kết hôn rồi, loại chuyện này còn cần em dạy sao?”
Trong giọng điệu của Lý Khinh Hồng mang theo sự tức giận nhẹ nhàng, Vương Nhất biết cô quan tâm anh, cũng không giải thích, mỉm cười gật đầu: “Được.”
Bởi vì giữa Vương Nhất và Lý Thế Nhân có cuộc đấu sinh tử, bữa cơm cũng không ăn nữa.
Bọn họ một trước một sau rời khỏi sơn trang Anh Liệt.
Sau khi xe của bọn họ rời khỏi sơn trang, trên đường lớn một chiếc Mercedes màu đen đỗ ở đó.
Trong nhà trừ tài xế, còn có hai người.