Lý Tỉnh Sở cầm một cái gương tới, để ở trước mặt Lãnh Nhan, để cô ta nhìn bộ dạng của mình.
Nhìn bản thân đeo cái vòng ở trong gương, cả người Lãnh Nhan run rẩy, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Diệp Thúy Như cố tỏ ra điềm tĩnh ngồi ở một bên, nhìn một màn này.
Trong lòng cô ta sớm đã cực kỳ kinh hãi.
Cô ta bỗng cảm thấy, qua lại với người nguy hiểm như này, không khác gì đang tự tìm đường chết.
Nhưng cô ta đã không thể quay đầu.
Người đàn ông Dơi nhíu mày: “Được rồi, áp chế đúng lúc là được, nếu cậu cố tình báo thù, đừng trách tôi thu lại thiết bị điều khiển này.”
Lý Tỉnh Sở lập tức không dám hành hạ Lãnh Nhan nữa, vẻ mặt tràn ngập nụ cười phủ nhận: Sao có thể chứ? Tôi chỉ là khiến cô ta sau này cung kính với tôi hơn mà thôi.”
Lãnh Nhan vô lực nằm trên sàn, trong mặt chảy ra nước mắt uất hận.
Loại cảm giác này giống như quay lại tổ chức lúc còn bé.
Sau đó bọn họ bắt đầu thương lượng kế hoạch.
Trong mơ hồ, Lãnh Nhan nghe thấy bốn chữ ‘đại hội Bắc Cảnh.
Đại hội Bắc Cảnh, đối với bọn họ mà nói, là một bàn đạp rất quan trọng.
Rất nhanh, người đàn ông Dơi đứng dậy.
“Cô ta tôi còn dùng.”
Người đàn ông Dơi mang Lãnh Nhan tới phòng bên trong.
Lúc này Lãnh Nhan đã khôi phục một chút sức lực, cô ta nhận thức rõ được, người đàn ông Dơi là cao thủ đã đánh cô ta trọng thương vào lần trước.
Vốn có cơ hội có thể giết cô ta nhưng lại nương tay.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Lãnh Nhan thở dốc hỏi.
Người đàn ông Dơi cười hờ hững: “Tôi và cô giống nhau, đều là kẻ đáng thương.”
“Hoặc nói, tôi đáng thương hơn cô.”
Lãnh Nhan không lên tiếng, cô ta cảm nhận được người đàn ông Dơi không có sát ý với cô ta.
Anh ta khẽ thở dài: “Còn có một điểm tôi và cô giống nhau, đó chính là trong đầu của chúng ta đều chôn một quả bom, không cẩn thận thì bùm, quả bom này sẽ nổ tung.”
Giọng nói của người đàn ông Dơi rất khẽ, rất nhẹ, nhưng lại khiến đồng tử của Lãnh Nhan co rút.
“Anh… anh rốt cuộc biết cái gì?”
Ánh mắt của Lãnh Nhan nhìn người đàn ông Dơi đầy cảnh giác, tim đập thình thịch Người đàn ông Dơi nhìn cô ta với ánh mắt bình thản: “Chỗ này cách âm rất tốt, vậy nên cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ không có người thứ ba biết, biết tôi lần trước tại sao không giết cô không?”
“Bởi vì chúng ta đồng bệnh tương lân.”
Người đàn ông Dơi ngẩng tay, chỉ vào đầu của mình.
Sắc mặt của Lãnh Nhan càng lúc càng tái nhợt: ‘Anh cũng… bị tổ chức ép sao?”