Sắc mặt của Nhậm Gia Luân bỗng có hơi hoảng hốt, bởi vì ông ta từ trong mắt Vương Nhất nhìn thấy sát ý cuồn cuộn.
Ông ta lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi Sao có thể biết chứ?”
“Còn nữa, cậu bàn chuyện thì bàn chuyện, người của thương hội Hồng Ưng tới làm gì?”
Tuy giữa 8 đại thương hội đều thuộc dưới trướng của Thương Sĩï, nhưng giữa mỗi thương hội đều sẽ vì tài nguyên mà không ngừng đấu đá lẫn nhau.
Thương hội Hồng Ưng và thương hội Giang Bình cũng như vậy.
Nhậm Gia Luân rất không muốn thấy La Chí Viễn.
La Chí Viên đứng ở đằng sau Vương Nhất, cười lạnh nhạt: “Hội trưởng Nhậm đừng kích động, hôm nay tôi tới không phải để gây phiền phức, đơn thuần chỉ là quá lâu không gặp hội trưởng Nhậm, cho nên cùng tới gặp rồi.”
“Hai người nói chuyện của hai người, coi như chúng tôi không tồn tại là được.”
Giọng nói thản nhiên đó của La Chí Viễn lại trong vô hình gia tăng áp lực cho Nhậm Gia Luân.
Quá lâu không gặp nên tới gặp?
Lừa quỷ à?
Là tới trợ trận cho Vương Nhất!
Hơn nữa sao có thể coi như không tồn tại chứ?
Nhậm Gia Luân lại nhìn sang Vương Nhất: “Tôi thật sự không biết cậu tới làm gì, cho chút gợi ý?”
Vương Nhất gật đầu: “Được, tôi cho ông chút gợi ý.”
Vương Nhất khựng lại một chút rồi nói: “Tập đoàn Di Hương.”
Nhậm Gia Luân nghỉ hoặc nói: “Tập đoàn Di Hương là tập đoàn dưới trướng thương hội Giang Bình tôi, sao thế?”
Vương Nhất vấn không tức giận, chỉ mỉm cười: “Ông lướt tin tức xem thử.”
Do dự một lát, Nhậm Gia Luân vấn mở điện thoại ra lướt tin tức.
Nhưng rất nhanh thì ông ta bị một tin tức làm cho sửng sốt.
Tập đoàn Di Hương tuyên bố sẽ không sản xuất sản phẩm chăm sóc da dòng ‘Mị Ma’ nữa, hơn nữa công khai xin lõi tập đoàn Lệ Tinh, là họ sao chép sản nghiệp dòng ‘Thiên Sứ”.
Hơn nữa tập đoàn Di Hương tuyên bố đã hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh, cố gắng phát triển cửa hàng trải nghiệm trực tiếp, bán sản phẩm dòng ‘Thiên Sứ”.
“Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Vẻ mặt Nhậm Gia Luân hết sức khó tin, sâu trong đôi mắt còn ánh lên một tia tức giận.
Vương Nhất cười mím môi: “Tập đoàn Di Hương quang minh chính đại ăn cắp sản phẩm của xí nghiệp khác, thương hội Giang Bình lại không quản, lẽ nào ông thật ra là biết chuyện này, nhưng ngầm cho phép?”
Nói xong, anh nhìn Nhậm Gia Luân với ánh mắt sắc bén.
Sắc mặt Nhậm Gia Luân càng lúc càng khó coi: “Sao có thể chứ? Tôi không biết chuyện này.”
Vương Nhất mỉm cười: “Được, không cần giảo biện, tôi đã nghe nói từ chỗ Hứa Diễm rồi, ý tứ chính là cổ đông lớn nhất của thương hội Giang Bình các ông, Vương Hạn Kiệt, bây giờ ông ta đang ở đâu?”
Nhắc tới ba chữ Vương Hạn Kiệt, sắc mặt Nhậm Gia Luân có nét khó coi trong nháy mắt.
Nhưng rất nhanh, ông ta lại khôi phục bình thường, nói với Vương Nhất: “Cậu từ đầu nghe nói cái tên này? Tôi đối với thương hội Giang Bình có quyền quản lý tuyệt đối, tôi chính là cổ đông lớn nhất”