Vương Nhất nheo mắt, trong mắt vụt qua một tia sắc lạnh: “Xem ra hội trưởng Nhậm là muốn bao che cho Vương Hạn Kiệt.”
Bị ánh mắt của Vương Nhất nhìn, Nhậm Gia Luân lập tức lạnh toát cả người, có loại cảm giác bị dã thú nhìn.
La Chí Viễn ở đằng sau lạnh nhạt nói: “Hội trưởng Nhậm tốt nhất đừng vì một chút lợi ích nhỏ mà đắc tội với nhân vật lớn không tưởng tượng được.”
Nếu nói lời của Vương Nhất chỉ khiến Nhậm Gia Luân có áp lực, vậy lời của La Chí Viên khiến trong lòng ông ta không có tự tin.
Theo lý mà nói, tuy Vương Nhất là chồng của Lý Khinh Hồng, là con rể của Lý Thị, nhưng đó là kẻ Lý Thị không thừa nhận, Nhậm Gia Luân không cần siết sợ anh.
Nhưng đừng quên, La Chí Viên cũng là tồn tại cùng cấp với Nhậm Gia Luân.
La Chí Viễn lại có cung kính với Vương Nhất như thế, thậm chí là thần phục.
Điều này thì có chút ý vị sâu xa.
Nhậm Gia Luân không ngốc, nhìn La Chí Viễn chẳm chăm: “Ý của ông là nói, kêu tôi đừng đắc tội với Vương Nhất.”
La Chí Viên không lên tiếng, chỉ mỉm cười hờ hững, dừng đúng lúc.
Vương Nhất tùy tiện ngồi xuống sô pha: “Như vậy đi, tôi cho ông 10 phút suy nghĩ, rốt cuộc có nói Vương Hạn Kiệt ở đâu hay không, nói hay không nói, đều sẽ có kết quả khác nhau.”
Nói xong thì anh trực tiếp uống một ly trà nóng, nhấp một ngụm.
Sóng nước trong ly trà lan ra, giống như nội tâm bất an của Nhậm Gia Luân.
Nhậm Gia Luân mặt ngoài trấn định, thực chất cực kỳ hoảng loạn.
Cổ đông lớn nhất của thương hội Giang Bình là Vương Hạn Kiệt, Vương Nhất nói ra câu này thì đủ để Nhậm Gia Luân kinh ngạc.
Khả năng quan sát của Vương Nhất khiến người ta sốc.
Cuộc chiến thị trường của sản phẩm dòng ‘Mị Ma’ và sản phẩm dòng ‘Thiên Sứ”, người bình thường đều sẽ cảm thấy sự cạnh tranh khốc liệt của hai tập đoàn lớn, nhưng Vương Nhất lại từng bước tra tới đầu Vương Hạn Kiệt.
Nhưng Nhậm Gia Luân vân không định nói thật.
“Vương Hạn Kiệt mà cậu nói, chỉ là một hội viên cấp cao của thương hội tôi, chỉ có một ít cổ phần, không phải cổ đông lớn nhất.
La Chí Viên đứng dậy, Vương Nhất lại mỉm cười xua tay, ngăn ông ta lại.
Tay anh vấn cầm ly nóng: “Mọi chuyện, đợi 10 phút rồi nói.”
La Chí Viễn biết, ông chủ lớn muốn sử dụng quyền của phía trên.
Nhậm Gia Luân không nói, chỉ là cảm thấy giá trị của Vương Nhất không bằng Vương Hạn Kiệt.
Nhưng ông ta biết thân phận thật sự của ông chủ lớn, sợ rằng sẽ hối hận?
Rất nhanh, 10 phút đã hết.
Nhậm Gia Luân vấn không có gì để nói.
Vương Nhất cũng vừa hay uống hết ly trà nóng này.
“Được, ông từ chối tôi, chức tổng phụ trách của thương hội Giang Bình này của ông, không cần làm nữa.”