Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu: “Tôi phải chào đón anh?”
“Không sai.”
Vương Hạn Kiệt nói: “Tôi chỉ là cho vợ anh một chút xíu cảnh cáo, chẳng qua chỉ là đấu giá được huy hiệu thân bố thí của Vương Thị chúng tôi mà thôi, không thể cưỡối lên đầu tông tộc chúng tôi được.”
Bất luận là Nhậm Gia Luân, hay La Chí Viễn thì đều cảm nhận được một loại cảm giác ưu vượt bắt nguồn từ trong xương tủy.
Bụp!
Tuy nhiên ngay sau đó, Vương Nhất lại từ từ đứng dậy, đi về phía Vương Hạn Kiệt.
La Chí Viễn lập tức kéo Vương Nhất lại: “Ông chủ lớn, tuyệt đối không được, cậu ta là người của Vương Thị, còn là người của thương hội Cửu Vương, đánh cậu ta sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Nghe thấy lời của La Chí Viễn, Vương Hạn Kiệt không những không sợ, ngược lại giống như nghe được chuyện cười gì đó, cười nói: “Anh muốn đánh tôi sao? Tôi cho anh cơ hội này.”
“Đánh anh ta? Vậy thì hời quá anh ta rồi.”
Nụ cười của Vương Nhất rất rạng rỡ, nhưng nụ cười đó lại vô cùng lạnh lẽo.
Lời của Vương Nhất khiến Vương Hạn Kiệt có hơi bất an, không biết Vương Nhất đang muốn làm gì.
Nhưng vẫn không có quá hoảng hốt, dù sao thân phận bày ở đó.
Chỉ thấy Vương Nhất đi tới trước mặt Vương Nhất, tay thò vào túi áo trước ngực anh ta.
Nắm lấy một chiếc huy hiệu đại diện cho thân phận, vàng lấp lánh.
“Đây chính là huy hiệu thân phận của Vương Thị sao?”
Vương Nhất giống như lần đầu tiên nhìn thấy huy hiệu thân phận của Vương Thị, cầm lấy chơi, trên mặt còn nở nụ cười trào phúng.
Vương Thị và 8 đại vương tộc còn lại khác nhau.
Mỗi một thành viên của vương tộc Vương Thị đều sẽ đeo huy hiệu thân phận, chính là cái huy hiệu Vương Nhất đấu giá được ở buổi đấu giá.
Vương Hạn Kiệt tuyệt đối không ngờ Vương Nhất lại gỡ huy hiệu của anh ta xuống.
“Anh không phải có sao?”
Ánh mắt của Vương Hạn Kiệt lạnh đi, nhìn Vương Nhất hỏi.
Vương Nhất mỉm cười gật đầu: “Tôi có, nhưng thích của người khác hơn.”
Nghe vậy, biểu cảm của tất cả mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Vương Nhất lấy huy hiệu thân phận của Vương Hạn Kiệt, rốt cuộc muốn làm gì.
Tuy nhiên ngay sau đó, Vương Nhất làm ra hành vi khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Anh nghịch huy hiệu thân phận trong tay một chút, sau đó thuận tay ném một cái, ném ra ngoài cửa sổ.
Oành!
Nhìn một màn này, Nhậm Gia Luân và La Chí Viễn không dám xin mà trợn to mắt, cả hai đều bị dọa chết rồi.
“Huy hiệu của tôi!”
Hai mắt Vương Hạn Kiệt như nứt ra, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía bên ngoài cửa sổ Tuy nhiên, đã muộn rồi.
Huy hiệu ở dưới ánh mặt trời lập lòe ánh sáng màu vàng rực, biến mất ở trong tâm mặt.