So với Tần Hồng Long thì thật ra bản thân anh ta cũng không có ưu thế gì.
Mọi người đều là lớp người trẻ nòng cốt của vương tộc, thân phận ngang bằng nhau.
Điều mà mọi người thật sự kiêng dè anh ta chính là thân phận thành viên của thương hội Cửu Vương.
Nhưng Tân Hồng Long lại không giống vậy, năm năm trước anh ta đã từng nhập ngũ, cho dù bây giờ đã xuất ngũ thì thể chế bên trong vấn hoạt động sôi nổi.
Thể chế và giới kinh doanh ai nặng ai nhẹ, chỉ cần liếc nhìn đã có thể thấy rõ.
Nếu như Tân Hồng Long đến đây để ngăn cản anh ta thì có lẽ anh ta phải để tâm tới rồi.
Đột nhiên, ánh mắt Vương Hạn Kiệt lại rơi trên chân còn lại của Tân Hồng Long, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Mọi người đều biết chân trái của Tần Hồng Long bị người khác đánh gãy, nhưng chân phải vấn còn nguyên vẹn.
Nhưng bây giờ, hình như chân phải của anh ta cũng đã bị gãy.
Là ai đã làm?
Không biết tại sao, áp lực trong lòng Vương Hạn Kiệt lại càng thêm mạnh mẽ.
Tân Hồng Long cười nhạt: “Đương nhiên, anh nói đúng không Vương Nhất?”
Vừa dút lời, Tần Hồng Long nhìn về phía Vương Nhất.
Bùm!
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, một tầng sát khí mãnh liệt bùng phát.
Vào giờ khắc này, sát khí tỏa ra từ hai người đủ để đóng băng bầu không khí trong văn phòng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất và Tần Hồng Long.
Hai người họ dường như đã biết nhau từ trước.
Lúc này, Vương Hạn Kiệt cũng phất tay, ý bảo vệ sĩ dưới trướng ngừng lại.
Tần Hồng Long xuất hiện ở đây, anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Lúc này, Vương Nhất khẽ cười: “Tần Hồng Long, anh không ở trong khách sạn mà còn ra ngoài đi dạo, thật là hiếm thấy đấy.”
Vương Nhất cũng không ngạc nhiên khi Tân Hồng Long xuất hiện ở nơi này. . Truyện Dị Năng
Người đại diện cho Tần thị đến Giang “Thành ngoài trừ Tân Vũ ra thì còn có cả Tần Hồng Long.
Chẳng qua vì đôi chân tàn tật nên anh ta rất ít khi ra ngoài.
Tần Hồng Long thu hồi sát ý trong đôi mắt, chống nạng đi đến trước mặt Vương Nhất và ngồi xuống.
“Cũng chỉ có anh mới trở thành động lực giúp tôi ra ngoài.”
Câu này nói cực kỳ mờ ám, đặc biệt là giữa hai người đàn ông với nhau.
Nhưng những người có mặt ở đây không ai bật cười, ngược lại bọn họ còn lạnh toát cả người.
Bọn họ đều nghe hiểu, Tần Hồng Long hận Vương Nhất đến tận xương tủy cho nên mới ra khỏi cửa.
Vương Nhất giả vờ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Hồng Long, mỉm cười rót cho Tần Hồng Long một ly nước.
“Tôi có nên thụ sủng nhược kinh không nhỉ?”
Tân Hồng Long nhận lấy, nhấp một ngụm: “Tôi không biết có nên thụ sủng nhược kinh không, nhưng tôi biết bây giờ anh đang rất cần một người ra mặt thay mình.”
Những lời này khiến trái tim của Vương Hạn Kiệt trầm xuống, quả nhiên anh ta thật sự đến đây để ra mặt cho Vương Nhất.