Nhưng anh ta không nghĩ ra, chẳng phải kẻ thù gặp mặt nhau thì càng nên đỏ mắt hận thù sao?
Tần Hồng Long rõ ràng còn hận Vương Nhất hơn cả mình, tại sao phải ra mặt giúp Vương Nhất chứ?
Vương Nhất bật cười thành tiếng: “Anh xem tôi như cây đinh, cái gai đầm vào thịt, liệu anh có tốt bụng ra mặt giúp tôi không?
Chẳng lẽ anh đã quên hai chân kia của mình rồi sao?”
Bùm!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả đều thay đổi rõ rệt.
Những người có mặt ở đây đều là người thông minh, có thể suy đoán ra rất nhiều điều chỉ trong một câu nói.
Dựa theo cách nói của Vương Nhất thì không khó để đoán ra hai chân của Tần Hồng Long đều do Vương Nhất làm gãy.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Vương Hạn Kiệt cũng sợ ngây người, trong lúc nhất thời, đầu óc cũng ngừng suy nghĩ.
“Đương nhiên không quên, làm sao có thể quên được chứ? Cả đời này, tôi cũng sẽ không quên!”
Tần Hồng Long nhẹ nhàng sờ đôi chân của mình, trên mặt vấn nở nụ cười thản nhiên.
Tất cả mọi người nhìn thấy nụ cười này đều cảm thấy không rét mà run.
Một người đàn ông có thể mỉm cười với kẻ thù sinh tử của mình không phải là một kẻ điên thì chính là một kẻ ngốc.
“Nhưng mà, trên thế giới này ngoài trừ báo thù thì còn có rất nhiều chuyện đáng giá để tôi làm”
“Đây là những gì mà tôi đã lĩnh ngộ được khi anh lái xe cán nát chân còn lại của tôi vào đêm hôm đó. Chỉ khi bản thân trở thành vương giả tuyệt đối thì tôi mới có thể thật sự kê cao gối mà ngủ.”
Tần Hồng Long sờ chân mình, ngẩng đầu lên, cười ha hả nói với Vương Nhất.
Vương Nhất hơi nheo mắt lại, nói: “Nói như vậy thì chính tôi đã giúp anh lĩnh ngộ sao?”
“Cho nên, tôi sẽ cảm ơn anh, cảm ơn tất cả những kẻ thù đã làm tổn thương tôi, những người đã giúp tôi trưởng thành.”
Tần Hồng Long bật cười từ tận đáy lòng, hơn nữa còn đưa tay về phía Vương Nhất.
Vương Nhất không nói gì, càng không bắt tay, chỉ nheo mắt đánh giá Tần Hồng Long.
“Vậy anh muốn cảm ơn tôi như thế nào?”
Vương Nhất leo lên cột và hỏi.
Tân Hồng Long mỉm cười: “Anh ở bên cạnh Lý Khinh Hồng, nhìn qua thì như thể đã đạt tới đỉnh cao nhân sinh, nhưng thật ra trong mắt nhiều người thì anh cũng chỉ là một tay gà mờ thôi.”
“Tôi đến giúp anh diệt trừ người của Vương thị, không phải rất tốt sao?”
Cuối cùng Tần Hồng Long cũng nói rõ ràng mục đích đến đây của mình.
Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Hạn Kiệt cực kỳ khó coi.
Trên mặt Nhậm Gia Luân và La Chí Viễn cũng đều kinh ngạc, họ nhìn Vương Nhất cùng Tần Hồng Long.
Hai người này rõ ràng là kẻ thù, nhưng Tần Hồng Long lại sẵn sàng giải vây giúp Vương Nhất.
Trong này nhất định phải có ẩn tình quan trọng gì đó.
“Tần Hồng Long, tên nhóc này dám vứt huy hiệu thân phận của tôi, còn đánh gãy sống mũi của tôi, nếu như tôi không làm chút gì thì còn đâu thể diện của bản thân nữa?”